Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 233


Lâm Hàn cười nói: “Từ đệ đệ của Sở tiệp dư biến thành đệ đệ của Hoàng Hậu, biến thành Đại tướng quân của triều ta. Chàng vẫn luôn thay đổi, trải qua nhiều chuyện, thái độ xử sự cũng sẽ thay đổi.
“Trước kia cảm thấy khá tốt là vì không có ai nói với chàng nơi này không chỉ là Sở gia mà còn là phủ Đại tướng quân, không phải nơi bọn họ muốn tới thì tới, muốn đi thì đi. Cho dù là hảo bằng hữu lâu năm của chàng, tới cửa thăm viếng thì cũng nên cho hạ nhân tới đánh tiếng trước mới phải.”
Sở Tu Viễn bắt đầu suy nghĩ sâu xa.
“Có phải tướng quân cảm thấy không cần thiết không? Đều là người quen mà.” Lâm Hàn nói: “Hiện giờ thiên hạ đều nói Hàn vương lòng dạ khó lường, ông trời cũng chướng mắt, sét đánh giữa trời quang vào ngay thiên điện hắn ta đã ở lúc còn nhỏ, dù Hàn vương đã không còn cách nào để đụng vào bệ hạ và ngài nhưng bệ hạ vẫn chưa triệu đám Thuần Quân trở về, những người bằng hữu đó của chàng có biết vì sao không?”
Sở Tu Viễn: “Bọn họ cho rằng Hàn vương tà tâm chưa dứt.”
“Bởi vì ngài là Đại tướng quân, không thể để xảy ra bất kì sơ suất gì.” Lâm Hàn nói, lại dừng một chút: “Hiện tại lại có nhiều nguyên nhân hơn, trong phủ chúng ta bây giờ trồng rất nhiều thứ. Nếu không có quy củ thì lại giống như trước kia thôi.”
Sở Tu Viễn biết —— điêu nô khi chủ.
“Có phải Đại tướng quân sợ bọn họ nói chàng lên cao rồi lại xa cách người cũ không?” Lâm Hàn lại hỏi: “Thật ra cũng có loại chuyện như vậy, người khác thay đổi nhưng bọn họ vẫn cứ ở đó, kiến thức hai bên không tương đồng, có tụ lại bàn luận cũng không tìm được điểm chung, làm sao có thể không xa cách.”
Sở Tu Viễn: “Xa cách là chuyện bình thường sao?”
“Đương nhiên.” Lâm Hàn cười nói: “Cũng có thể là không, nếu đối phương biết nghĩ cho chàng.” Suy tư một lát: “Ví dụ như ta, nếu hôm nay ta nhìn thấy ba hài tử ở chợ đông, sẽ không đuổi theo hỏi bọn nó cha chúng ở đâu. Thiên kim chi tử tọa bất thùy đường. Huống chi ngài còn là Đại tướng quân. Chợ đông nhiều người như vậy, sao có thể dễ dàng lộ diện.”
Sở Tu Viễn nhắc nhở Lâm Hàn: “Nếu bọn họ không xuất hiện thì ta và nàng đã ra đó rồi.”
“Nhưng mà đâu có ai quen mặt Thuần Quân, Xích Tiêu đâu.” Đám người Khương Thuần Quân là cấm vệ quân, rất ít khi về nhà, cũng hiếm khi đến chợ đông, đến cả thân thích trong nhà cũng chưa chắc nhận ra bọn họ, Lâm Hàn tất nhiên dám để Sở Tu Viễn qua đó: “Mấy hảo bằng hữu kia của chàng tối ngày đều lượn lờ ở chợ đông, bọn họ không gọi chàng là Đại tướng quân chỉ là đang khách sáo với chàng thôi, người quen biết bọn họ cũng sẽ đoán ra dù chàng không phải vương hầu khanh tước thì cũng là tam công cửu khanh.”
Sở Tu Viễn không còn gì để nói, thậm chí còn muốn cười: “Phu nhân, vi phu thụ giáo.”
“Ai thèm giáo huấn chàng.” Lâm Hàn trừng mắt nhìn hắn rồi xoay người đi ra ngoài
Sở Tu Viễn theo bản năng giữ chặt nàng.
“Lại làm sao vậy?” Lâm Hàn hỏi.
Sở Tu Viễn thuận thế ôm người vào lòng: “Khoảng một tháng nữa là có thể thu hoạch khoai lang, nàng có đi không?”
“Vào thôn à?”
Sở Tu Viễn gật đầu: “Khi bệ hạ tới đây vào hôm thu hoạch lúa mì, ta và nàng đã từng nhắc tới quê nhà còn rất nghèo, bệ hạ đã hỏi ta là nàng nói quá hay thật sự là vậy. Ta nói đó là sự thật nên bệ hạ cũng muốn tới xem.” Hắn dừng một chút: “Thái tử cũng đi.”
Lâm Hàn kinh ngạc há mồm: “Đều đi cả à?”
“Chỉ nói với bên ngoài là một vị hầu gia nào đó đi săn thôi.” Sở Tu Viễn nhớ lại kế hoạch của Thương Diệu: “Xa phu đều đổi thành cấm vệ. Mang theo mấy gia đinh nữa.” Lại ngưng một hồi: “Thật ra đã có nàng ở đó, cũng không cần nhiều người như vậy.”
Lâm Hàn cười nói: “Chàng đúng là coi trọng ta quá nha. Có từng nghe nói tới hai tay khó địch lại bốn tay chưa?” Sau đó lại nhỏ giọng: “Ta biết dùng lôi thuật nhưng mỗi lần cũng chỉ có thể phóng ra một tia, tốc độ cũng không nhanh bằng cung tiễn đâu, Đại tướng quân của ta.”
Sở Tu Viễn cười nói: “Một tia sét giữa trời quan là đủ rồi.”
“Vậy phải giải thích thế nào đây? Nói ta là thế ngoại cao nhân à? Ngài cảm thấy bệ hạ sẽ tin sao.” Lâm Hàn liếc mắt nhìn hắn, rồi tránh hắn như tránh ta.
Sở Tu Viễn lại nhích sang: “Không tin. Không có cao nhân nào yêu bạc như nàng.”
“Muốn luận bàn một chút không?” Lâm Hàn xoay người, xắn ống tay áo lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận