Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 371


Lâm Hàn gật đầu một cái, bỗng nhiên phát hiện không đúng: “Sao chàng lại tỉnh?”
“Không cẩn thận đụng phải trán của nàng, dính một tay đầy nước cho rằng mái nhà bị dột, thắp đèn vừa nhìn mới biết là nàng.” Sở Tu Viễn nói: “Nếu đổi thành người nhát gan, nói không chừng bị nàng dọa cho ngất xỉu.”
Lâm Hàn vừa xấu hổ lại vừa chột dạ, cười cười: “Còn lâu nữa mới sáng phải không? Ngủ thêm lát nữa đã.”
“Không phải lại nằm mơ chứ?” Sở Tu Viễn lo lắng.
Lâm Hàn: “Không đâu.” Nàng chỉ vào đầu mình: “Đã ghi nhớ lại gần hết rồi, sáng mai ta sẽ viết lại. Khi chàng lên triều thì trình lên bệ hạ.”
Hôm sau, Sở Tu Viễn thức dậy phát hiện Lâm Hàn còn đang ngủ, lặng lẽ đi ra ngoài, không quên nhắc nhở mấy hài tử, không được đùa giỡn ở nội viện.
Sở Dương đã mười một tuổi, không còn là một hài tử không hiểu gì nữa, biết nương nó bình thường mệt mỏi, dậy muộn hơn chúng nó nên túm lấy Đại Bảo Bảo đến tiền viện luyện kiếm.
Thẳng đến khi mùi đồ ăn từ phòng bếp bay đến vườn cây ăn quả, thấm vào tận trong lòng mấy hài tử, Sở Tu Viễn mới trở về nội viện đánh thức Lâm Hàn.
Lâm Hàn rửa mặt sạch sẽ, đem kỹ thuật trồng lúa Đông Bắc sao chép lại xong mới đi nhà chính dùng cơm.
Cơm xong, Lâm Hàn nhìn chằm chằm mấy hài tử đi học đường, Sở Tu Viễn cùng Sở Mộc đi vào triều.
Sau buổi triều sớm, đương nhiên một mình Sở Tu Viễn lưu lại, đem nội dung Lâm Hàn đã viết trình lên.
Hoàng đế Thương Diệu mở ra nhìn một chút, cho rằng nhìn lầm rồi. Dụi dụi mắt, trên đó vẫn viết phương pháp trồng lúa nước ở Quan Đông, không khỏi hỏi: “Quan Đông này chính là Quan Đông mà trẫm biết à?”
“Vi thần nhìn thấy cũng không thể tin được.” Sở Tu Viễn ăn ngay nói thật: “Nhưng phu nhân vẫn cho rằng Quan Đông có lúa nước, thần nói với nàng không có, nàng còn tưởng rằng thần lừa gạt nàng.”
Thương Diệu: “Nàng là nghe ai nói vậy?”
“Vi thần không thể hỏi ra được.” Sở Tu Viễn liếc mắt nhìn tờ giấy trong tay hắn một cái: “Phu nhân uy h.i.ế.p thần, nếu còn hỏi lại liền đem thứ kia xé, thần cũng không dám tiếp tục hỏi.”
Thương Diệu xuy một tiếng: “Nhìn bộ dạng sợ vợ của ngươi kìa. Mệt ngươi vẫn là Đại tướng quân triều ta.”
Sở Tu Viễn: “Lần sau gặp phu nhân, bệ hạ ngài tự mình hỏi nàng xem.”
Thương Diệu nghẹn họng, trừng mắt nhìn hắn một cái liền cúi đầu nhìn nội dung trên giấy. Mà Hoàng đế xem xong cũng không xác định, tổng cộng không đến hai trăm chữ: “Đây là nàng nói bậy, hay là nghe sư phụ nàng nói?”
“Vi thần không biết, nhưng vi thần cho rằng có thể thử một lần.” Sở Tu Viễn nói: “Ruộng cạn trồng ngô, ruộng sâu trồng lúa nước, không quá ba năm vùng đất Quan Đông cũng có thể biến thành Trung Nguyên và Giang Nam.” Sở Tu Viễn nói.
Thương Diệu ngẫm lại, không khỏi gật đầu: “Ngươi nói có lý. Nhưng dân chúng địa phương đều không ăn no, lấy cái gì để trồng.”
Sở Tu Viễn: “Bên kia người ít đất nhiều, khắp nơi đều là đất hoang, lúc bệ hạ sai người đưa ngô qua đó không bằng điều thêm một ít binh. Nếu trồng được thì một nửa hoa màu thuộc về triều đình, một nửa thuộc về chính bọn họ. Bọn họ mới có thể nghiêm túc chăm bón.”
Thương Diệu: “Nếu đúng theo lời phu nhân ngươi nói thì vùng đất ngập nước bên kia kỳ thật đều là ruộng tốt, biện pháp này là tốt nhất. Chỉ sợ bận rộn nửa năm, lại thành công cốc.”
Sở Tu Viễn bật cười.
Thương Diệu nhướng mày: “Ngươi cười cái gì?”
“Phu nhân lừa ai cũng không dám lừa ngài.” Sở Tu Viễn nói.
Thương Diệu cười lạnh: “Số lần nàng lừa gạt trẫm còn ít sao? Tu Viễn, ngươi biết bây giờ ngươi trông như thế nào không? Trong mắt kẻ si chỉ có tình nhân.”
Đại tướng quân tựa như bạch diện thư sinh lập tức khuôn mặt đỏ bừng.
Thái giám cung nữ trong điện Tuyên Thất cuống quít cúi đầu, hai vai run rẩy, thỉnh thoảng càng phát ra mấy tiếng “hích hích.”
Khuôn mặt Đại tướng quân càng đỏ hơn, lẩm bẩm nói: “Bệ hạ, phu nhân còn trông cậy vào thợ thủ công trong vườn Phù Dung của ngài in sách cho nàng kiếm tiền.”
Thương Diệu bừng tỉnh đại ngộ, vỗ vỗ cái trán của mình: “Trẫm quên sạch việc này luôn. Được rồi, trẫm liền tin nàng một lần nữa. Tu Viễn, ngươi nói trẫm nên phái ai đi Quan Đông.”
“Sở Mộc?” Sở Tu Viễn hỏi.
Thương Diệu nhíu mày: “Ngươi để tiểu Hầu gia của trẫm áp tải lương thảo à?”
“Bệ hạ có điều không biết, rừng thiêng nước độc xuất điêu dân. Ngài phái một người nhân từ nương tay, lại còn không có danh tiếng gì đi qua, dân chúng kia có thể cướp sạch lương thực chia nhau.” Sở Tu Viễn nói: “Bên kia quá lạnh, kỳ thật thần cũng không nỡ để Sở Mộc đi qua đó. Nhưng hắn mới hai mươi hai tuổi, đã là Thiên Hộ Hầu, lại còn là tám ngàn hộ, hắn lại cả ngày đi ra ngoài rêu rao khắp nơi, thần rất sợ những những người hâm mộ ghen tị với hắn hợp tác với nhau ngáng chân hắn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận