Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 244


“Cũng có thể ăn trực tiếp, nhưng bây giờ không phải chưa đến lúc ăn cơm sao?” Lâm Hàn chỉ vào miến khoai lang: “Cái này phơi khô rồi có thể để được một năm rưỡi. Hôm nào ăn cơm chán rồi thì mua ít thịt lợn rồi nấu chung với cái này, có thể làm cơm cũng có thể làm thức ăn.” Nàng bỗng nhớ đến đã mười mấy năm rồi nàng chưa từng ăn miến chân chính bao giờ: “Hay là buổi sáng làm một ít nếm thử?”
Sở Tu Viễn suy nghĩ: “Đợi mấy đứa trẻ về rồi hỏi chúng nó.”
Thế nhưng, mấy đứa trẻ con mua quá nhiều đồ đạc, đi đường quá nhiều, nên chưa đến nhà đã ngủ mất.
Lâm Hàn và Sở Tu Viễn chỉ có thể lùi bữa trưa lại, miến khoai lang và bánh khoai lang cũng không làm.
Chưa quá một khắc, Lâm Hàn đoán rằng bọn nó nghỉ ngơi quá mệt nên bèn đánh thức mấy đứa trẻ. Ngẫm thấy chúng nó mới ngủ dậy vẫn chưa có khẩu vị nên các món trong mâm lấy thanh đạm làm chủ.
Bốn đứa trẻ bụng đói cồn cào nhanh chóng ăn no, rồi lôi toàn bộ đồ đạc chúng nó đã mua ra khoe với Lâm Hàn, cái nào dùng bao nhiêu tiền, cái nào còn rẻ hơn đồ bọn nó còn mua trước đấy.
Lần đầu tiên tiểu Thái tử tự mình mua sắm, nên không cách nào so bì, nhưng nhìn thấy tiền mình kiếm được đều được đổi hết thành những đồ vật mà nó thích, nên dù chỉ có chút kẹo nó thích ăn, nó cũng cảm thấy rất hài lòng.
Lâm Hàn hỏi: “Có phải các con cảm thấy bản thân lời rồi phải không?”
Sở Mộc ra sức gật đầu, cầm một cây bút lông lên: “Nương, cái bút này còn rẻ hơn ba phần với cái bút hài nhi mua trước đây.” Rồi giơ ba ngón tay ra.
“Nhưng bọn họ vẫn có lãi.” Lâm Hàn nói.
Sở Ngọc kinh ngạc trợn tròn mắt: “Còn lãi ạ?”
“Mở cửa làm ăn buôn bán, không phải vì để kiếm tiền thì chả lẽ là để rao lỗ à?” Lâm Hàn hỏi ngược lại: “Theo những gì ta biết, tiền vốn của cái này bằng một phần ba giá gốc của nó.”
Ba đứa trẻ con cùng kinh ngạc đến há hốc miệng.
“Gian thương.” Sở Dương không nhịn được mắng: “Nương, nghiên mực của hài nhi cũng thế sao?” sau đó nói ra giá cả của ngày trước, rồi lại nói giá mua của hôm nay.
Lâm Hàn chưa từng mua giúp chúng nó bao giờ nên nàng không hiểu bèn nhìn Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn gật đầu.
“Bọn họ quá xấu xa.” Sở Dương cau mày, tựa như muốn bắt người ta lại tẩn cho một trận.
Lâm Hàn thấy mà buồn cười: “Nhưng cũng là nhà người ta xứng đáng, bởi vì gia đình nhà người ta dựa vào cái này.” Rồi nàng chỉ vào đầu nó: “Nương quên không nói với mấy đứa, chưởng quỹ chịu bán rẻ một chút thì tức là có kiếm được lãi. Mấy đứa có thể yêu cầu bọn họ tặng cho mấy đứa món đồ nhỏ, ví dụ như đồ chặn giấy, hoặc ống bút làm bằng tre chẳng hạn.” Nàng cúi đầu xuống nhìn đồ đạc của mấy đứa trẻ: “Hình như là không có.”
“Tại sao nương không nói cho bọn con?” Sở Ngọc không khỏi hỏi.
Vẻ mặt Lâm Hàn vô tội: “Ta cứ tưởng các con biết. Vì dù sao các con đã bán hàng hai lần rồi.”
Sở Dương định giải thích, bỗng nó nhớ tới lúc nó bán dưa có mấy người mua mấy quả dưa bở, khi người ta yêu cầu tặng một quả Kim Linh Tử nếm thử, nó còn tặng hai quả. Thằng bé không thể không nuốt lời về: “Ôi, vẫn là con không đủ thông minh.”
“Lần đầu tiên mà, sau này thêm vài lần nữa là hiểu.” Lâm Hàn cười nói: “Nương cũng không phải vừa sinh ra đã hiểu.” Rồi nàng quay sang nhìn thằng nhóc không hiểu sao lại yên lặng hơn mọi khi: “Đại Bảo Bảo mua được gì rồi?”
Đại Bảo Bảo đẩu hai quả xúc cúc đến, ba chiếc trống lắc màu sắc khác nhau, hai con hổ vải nhồi đầy vải lụa.
Lâm Hàn đau đầu: “Trên giường con đã đầy cả rồi, sao lại mua những thứ này?”
Đại Bảo Bảo cầm một con hổ vải màu đỏ rực lên, nói một cách nghiêm túc rằng: “Không giống nhau.” Còn lắc đầu một cái: “Nương, khác nhau mà.”
“Được, khác nhau. Dù sao cũng là tiền tự con kiếm được, thích mua cái gì thì mua cái ấy.” Lâm Hàn quay sang nhìn tiểu Thái tử: “Dịch Nhi, những thứ nào là của con?”
Tiểu Thái tử đẩy đồ đạc đến trước mặt Lâm Hàn.
Lâm Hàn thấy còn có hai cái hộp, chế tác rất sơ sài, chỉ là gỗ bình thường: “Cữu mẫu có thể mở ra xem hay không?”
Tiểu Thái tử dùng sức gật đầu.
Lâm Hàn mở ra, vừa nhìn mắt liền mở to, là hai chiếc trâm cài tóc giả hoa, nhìn dáng hoa như hoa tường vi, cây trâm bằng đồng, một chiếc là mẫu đơn đỏ, một chiếc là hồng trắng: “Đây là mua cho mẫu hậu và a tỷ của con sao?”
Tiểu Thái tử gật đầu như giã tỏi, thậm chí còn cười ngượng ngùng.
Lâm Hàn cảm khái bảo: “Đúng là đứa trẻ ngoan.” Rồi nàng quay sang nhìn ba đứa nhi tử, cố ý hỏi: “Các con mua cho ta thứ gì thế? Lấy ra đây để nương xem nào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận