Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 415


Thương Diệu vui vẻ: “Điều kiện là cho ngươi đi cùng sao?”
Lâm Hàn choáng váng: “Ngài ngài —— bệ hạ ngài làm sao mà biết được?” Nói xong lại nhìn về phía Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn: “Vi phu nói. Mới nói hôm nay thôi.” Ý là ta còn chưa kịp nói xong mà nàng đã lo đào hố bệ hạ rồi.
Lâm Hàn xấu hổ: “Bệ hạ, ý ngài thế nào?”
Người gác cổng và Hồng Linh cấp sứ vẫn còn đang ở đây, Thương Diệu muốn đồng ý cũng không thể đồng ý dễ dàng trước mặt bọn họ: “Không được!” Trừng mắt liếc Lâm Hàn rồi nói với Hồng Linh cấp sứ kia: “Lui ra.”
Hồng Linh cấp sứ và người gác cổng lui ra ngoài, Thương Diệu lập tức quay sang Sở Mộc: “Có nhớ rõ địa hình của Quan Đông không?”
“Vẫn còn có chút ấn tượng.” Sở Mộc nói.
Thương Diệu nói với Sở Tu Viễn: “Đi tới thư phòng của ngươi.”
Lâm Hàn nhanh chóng đuổi theo.
Thương Diệu ngửi được mùi phấn hương của nữ nhân, xoay người nhìn lại, quả nhiên là Lâm Hàn: “Ngươi tới làm gì?”
Lâm Hàn: “Một người ít kế, hai người sẽ nhiều kế hơn, thiếp thân tới đây tất nhiên là để giúp đỡ.”
Thương Diệu tức cười: “Ngươi biết Hung Nô trông như thế nào sao?”
Lâm Hàn thành thật lắc đầu: “Không biết. Nhưng nếu ngài cho thiếp thân tùy quân, thiếp thân chẳng những biết, còn có thể giết bọn họ đến một mảnh giáp cũng không còn.”
“Chỉ sợ ngươi còn chưa kịp thấy được bóng dáng của Hung Nô.” Thương Diệu không khách khí nói ra, lại quay sang Sở Tu Viễn, kêu phu nhân ngươi về đi.
Sở Tu Viễn: “Phu nhân, hiện tại trời đông giá rét, phương bắc đã bị băng tuyết cô lập, chúng ta nóng lòng xuất binh cũng phải chờ đến đầu xuân năm sau, băng tuyết tan đi ——”
Thương Diệu cắt ngang lời hắn: “Ngươi nói nhiều với nàng như vậy làm gì?”
Lâm Hàn lập tức hiểu ra, Sở Tu Viễn ám chỉ nàng chớ sốt ruột, những chiến lược thương thảo lúc này chưa chắc đã dùng được khi xuất binh: “Thiếp thân đi xem hài tử, tránh cho bọn chúng lại đánh nhau.” Nàng hành lễ với Thương Diệu rồi đi về phía nhà bếp.
Thương Diệu trừng mắt liếc Sở Tu Viễn, nhiều chuyện!
Sở Tu Viễn sờ mũi, đến thư phòng ở tiền viện, cho nha hoàn và gã sai vặt lui xuống, chỉ để lại một mình Thường Hỉ canh gác ngoài cửa mới mở miệng nói: “Bệ hạ, phu nhân là người tài cao gan lại lớn, chuyện gì cũng có thể làm được.”
Thương Diệu: “Triều ta ngàn vạn nam nhi mà lại để một nữ tử xuất chinh, trẫm không biết xấu hổ như vậy sao?”
Sở Mộc cười: “Bệ hạ, nếu ngài nói như vậy, thẩm thẩm chắc chắn sẽ nói ngàn vạn nam nhi đó còn không bằng một nửa nàng, ngài trả lời thế nào đây?”
Thương Diệu không còn gì để nói, nhưng y hiểu ra một chuyện: “Hôm nay xem như trẫm đã biết Đại Bảo Bảo nhà các ngươi vô lại như vậy là học từ ai rồi.”
Sở Tu Viễn: “Phu nhân? Bệ hạ có điều không biết, cho dù ngài có nói phu nhân càn quấy, chỉ cần có thể đi ra ngoài, nàng sẽ không để trong lòng đâu.”
Thương Diệu liếc hắn: “Còn không phải do ngươi khiến nàng quen thói sao.”
Sở Tu Viễn mấp máy môi, muốn nói không phải hắn muốn quen mà tại ngày nào nhà hắn cũng có biểu diễn võ thuật hết. Nhưng nếu nói mấy lời này ra thì chắc chắn sẽ bị hoàng đế tỷ phu hung hăng trào phúng và chèn ép nên chỉ nói đơn giản: “Bệ hạ, Hung Nô khẩn cấp hơn.” Sau đó lại nói với Sở Mộc: “Vẽ lại bản đồ địa hình bên kia đi.”
Sở Mộc tìm giấy bút, Lâm Hàn cũng xách bốn tiểu tử đang ăn tràn họng tới trung đường, chỉ vào hồ lô ngào đường trên trường kỉ rồi nói với nha hoàn: “Lấy ra một nửa đi.”
Đại Bảo Bảo hỏi: “Vì sao a?”
Tiểu Thái tử nói tiếp: “Ăn nhiều sẽ đau răng.”
Đại Bảo Bảo không chút suy nghĩ nói: “Răng đệ không có đau.”
Sở Ngọc: “Đó là vì nương vẫn luôn không cho đệ ăn nhiều.” Sau đó lại thúc giục tiểu nha hoàn: “Đừng thất thần nữa, nhanh lên.”
Nha hoàn nhanh chóng lấy ra một nửa rồi lui ra ngoài, Sở Ngọc kéo mâm hồ lô ngào đường sang. Sở Đại Bảo Bảo đứng dậy muốn cướp, Sở Dương đã chụp lấy tay nhỏ của nó: “Không phải nhị ca của đệ muốn ăn mảnh đâu, nó đang chia đều giúp chúng ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận