Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 468


Sở Mộc buồn cười: “Lời này nói giống như ngài không được nhìn thấy vậy.”
Sở Tu Viễn khẽ lắc đầu: “Ta là lo lắng ngươi nhìn không thấy. Đừng có thấy ngươi trẻ hơn ta mười mấy tuổi, ta có thẩm thẩm của ngươi nhìn chằm chằm, rất có thể sẽ sống lâu hơn ngươi đấy.”
Sở Mộc nhất thời muốn tặng hắn một cái liếc mắt: “Nói giống như chỉ có ngài có lão bà vậy.” Không đợi hắn lên tiếng chèn ép mình, tiểu Hầu gia giậm chân bỏ chạy: “Ta đi xem vải thiều đừng bị ba huynh đệ tụi nó ăn sạch.”
Sở Tu Viễn xùy một tiếng: “Ba chúng nó cũng không ăn nhiều như ngươi.” “Lập tức quay về phía Lâm Hàn: “Ta nhớ rõ trong viện nó có hai gốc vải thiều cùng hai cây anh đào mà, còn chưa đủ cho nó ăn sao?”
Lâm Hàn: “Một mình ngồi ở trong nhà ăn làm sao náo nhiệt bằng mấy huynh đệ giành nhau ăn chứ?”
“Sang năm thành thân rồi đấy.” Sở Tu Viễn cau mày nói.
Lâm Hàn nghe ra ý tứ tiềm ẩn của hắn —— còn giống như một hài tử làm sao thành thân đây.
“Thành thân cũng sẽ không ổn trọng, trừ phi có hài tử.” Lâm Hàn nói: “Đừng có lấy cuộc sống của chàng ra áp đặt cho hắn. Chàng là từ khổ tới sướng, còn cuộc sống của hắn trước nay chỉ có ngọt thôi.”
Sở Tu Viễn: “Ta thấy là một đời không bằng một đời.”
“Đúng vậy, bởi vì cha và thúc phụ của bọn chúng quá thông minh.” Lâm Hàn tiếp lời rất nhanh.
Sở Tu Viễn nghẹn họng: “Phu nhân, vi phu đang nói chuyện đàng hoàng với nàng đấy.”
“Ta cũng không phải không đàng hoàng mà.” Vừa thấy hắn trừng mắt, Lâm Hàn vội vàng nói: “Chàng đã từng nghe câu này bao giờ chưa, thông minh mười phần thì dùng bảy phần, còn để lại ba phần cho con cháu. Đây là lời răn mà lão tổ tông lưu lại đấy. Chàng đem thông minh dùng hết, còn trông cậy vào tiểu bối so với chàng thông minh hơn, so với chàng ổn trọng hơn, nghĩ hay thật.” Nói xong liền bật cười: “Phu quân, thỉnh giáo chàng một vấn đề, chàng và từ công ai đẹp hơn?”
Sở Tu Viễn theo bản năng muốn nói, không biết. Lời nói đến bên miệng ý thức được từ công là người nào, trừng mắt nhìn Lâm Hàn một cái: “Hôm nay đừng để ta nhìn thấy nàng nữa.”
“Chàng nói gì cơ?” Lâm Hàn nhíu mày: “Phu quân, lại nói lại một lần nữa để thiếp thân nghe một chút.”
Sở Tu Viễn không khỏi lui về phía sau một bước, chỉ vào rương bên cạnh: “Hoàng kim này là đưa đến khố phòng, hay là đưa tới sương phòng?” Hất cằm ra hiệu về phía đông nam.
Lâm Hàn tùy tiện chỉ một rương nói với nha hoàn: “Đưa đến Hầu phủ cách vách. Cái rương này chuyển đến khố phòng.”
Sở Tu Viễn đợi nha hoàn gia đinh mang hoàng kim đi, nhỏ giọng hỏi: “Đông sương phòng còn có à?”
“Không còn.” Lâm Hàn đã sớm đem hoàng kim của đông sương phòng chuyển vào không gian: “Gần đây ta cũng không nằm mơ.”
Sở Tu Viễn yên tâm: “Thường xuyên nằm mơ đối với thân thể cũng không tốt.”
“Ta biết.” Lâm Hàn cười cười, nuốt những lời muốn giải thích trở về: “Buổi trưa ăn gì?”
Sở Tu Viễn cẩn thận ngẫm lại: “Rau củ phía sau đều đã thành thục hết rồi à?” Thấy Lâm Hàn gật đầu: “Xào mấy món rau nấu chút canh, mấy ngày trước ta ăn cơm khô sắp nôn luôn rồi.”
“Vậy đi ra hậu viện xem một chút nhé?” Lâm Hàn hỏi.
Sở Tu Viễn vừa trở về, chính vụ còn chưa giao cho hắn, tạm thời không có việc gì, liền cùng Lâm Hàn đi hậu viện hái thức ăn.
Lâm Hàn hái rau, hắn đi theo phía sau thu dọn.
Vào đầu mùa hè, các loại rau củ trong vườn rau hậu viện mỗi ngày một khác. Chỉ có bốn luống cà tím, cũng không dài lắm, nhìn cũng không nhiều nhưng Lâm Hàn cầm kéo cắt một lúc, giỏ đã đầy tràn.
Sở Tu Viễn khiếp sợ: “Nhiều như vậy sao? Cái này phải ăn đến năm nào tháng nào mới hết.”
Lâm Hàn vẫy vẫy tay với gã sai vặt, chọn ra năm trái đưa cho hắn: “Để các ngươi ăn trưa. Nói cho phòng bếp trong giỏ có sáu trái, bốn trái cắt lát phơi khô cất lại để mùa đông ăn, còn lại hai trái buổi trưa làm đồ ăn. Lát nữa ta sẽ tới dạy họ cách làm.” Nói xong đặt cà tím trên mặt đất, bảo Sở Tu Viễn cùng nàng đi hái đậu côve.
Sở Tu Viễn đuổi theo vừa hỏi: “Cà tím nướng thịt à?”
“Cà tím chiên và cà tím chưng tỏi. Chàng đã bao giờ ăn cà tím với tỏi chưa?” Lâm Hàn quay đầu lại hỏi.
Trước kia không có nồi sắt, món ăn không phải nướng thì luộc.
Sở Tu Viễn lúc còn ở nông thôn thường xuyên được ăn cà tím luộc, nhưng mà, thêm tỏi vào thì lại chưa bao giờ được ăn, liền thành thành thật thật lắc đầu.
“Để vào rồi ta làm.” Lâm Hàn nói xong cắt xuống hai quả đậu côve.
Bạn cần đăng nhập để bình luận