Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 263


Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, làm sao có thể. Nhưng ngoài miệng lại nói: “Chắc là vậy, để ta đi qua xem thử.”
Đến trước mặt, cấm vệ kia chỉ nói một câu: “Bệ hạ tuyên Đại tướng quân nhanh chóng tiến cung.”
Sở Tu Viễn kinh nghi bất định, thân mang thường phục liền theo cấm vệ kia vào cung.
Mấy hài tử cuống quít chạy về phía Lâm Hàn.
Lâm Hàn sờ sờ đầu Sở Dương cùng Sở Ngọc, ôm lấy Sở Đại Bảo Bảo: “Đừng lo lắng, không liên quan gì đến chúng ta đâu.”
“Đại sự trong triều ạ?” Sở Dương hỏi.
Lâm Hàn gật đầu: “Đang chơi cái gì vậy?”
“Nương, cha lại phải xuất chinh ạ?” Sở Ngọc hỏi.
Lâm Hàn lắc đầu: “Thời kỳ giáp hạt, cỏ ngựa không đủ, sẽ không phát binh lúc này. Ít nhất phải đợi đến khi thu hoạch lúa mì vụ hè, khoảng tháng năm tháng sáu mới được.”
Sở Dương cùng Sở Ngọc yên tâm, theo Lâm Hàn đến phòng trò chơi.
Sở Tu Viễn đến điện Tuyên Thất cho rằng sẽ nhìn thấy hoàng đế tỷ phu của hắn nổi trận lôi đình, nhưng mà, lại thấy hắn mặt mày hớn hở. Sở Tu Viễn ngây ngốc: “Bệ hạ, xảy ra chuyện gì thế?”
Kì thực Sở Tu Viễn càng muốn hỏi là, tại sao vẫn còn cười được a.
Thương Diệu vẫy tay với Sở Tu Viễn: “Chuyện tốt!”
“Chuyện tốt gì?” Sở Tu Viễn theo bản năng hỏi.
Thương Diệu: “Ngô Thừa Nghiệp bị liệt rồi!”
“Bị liệt…bị liệt sao?” Chính là ý tứ mà hắn hiểu đó phải không?
Thương Diệu cười nói: “Đúng như ngươi nghĩ. Đêm qua mưa to, sấm chớp ầm ầm đánh vào sương phòng nhà hắn, bức tường sương phòng đập xuống chính phòng, mà chính phòng Ngô gia lâu ngày không được sửa chữa, xà nhà bị bức tường sương phòng đè sập, không nghiêng không lệch vừa vặn đập vào chân Ngô Thừa Nghiệp.”
“Sương phòng bị sét đánh trúng sao?” Sở Tu Viễn vội vàng hỏi.
Thương Diệu gật đầu: “Trẫm cũng không tin trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy. Ngô gia sáng nay vào cung mời thái y, trẫm phái người đi kiểm tra, đúng là sương phòng bị đổ trước.” Hắn đem quyển sách trên ngự án dựng lên, sau đó lại dựng lên hai quyển nữa, mỗi quyển cách nhau một nắm tay: “Giống như một quyển bị đổ đè sập lên toàn bộ mấy quyển phía sau.”
Sở Tu Viễn vẫn không tin, chỉ vì hắn để Lâm Hàn đánh vào góc tường bên kia cổng lớn, cách chính phòng còn có hơn mười trượng, không có khả năng đem chính phòng đè sập. Trừ phi nàng lại đánh lệch, đánh vào tường chính phòng và thiên phòng.
Sở Tu Viễn càng nghĩ càng cảm thấy hắn đoán đúng: “Bệ hạ, Thái hậu không có việc gì chứ?”
Thương Diệu tuyên hắn tiến cung ngoại trừ muốn nói cho hắn biết chuyện Ngô Thừa Nghiệp bị liệt, còn có chính là cùng hắn tán gẫu chuyện Hoàng thái hậu: “Bị ngất xỉu một hồi lâu, vừa mới tỉnh. Ít ngày nữa trẫm sẽ triệu Hàn vương vào kinh, ngươi chuẩn bị một chút.”
Trở lại trong phủ Sở Tu Viễn lệnh nha hoàn dẫn mấy hài tử ra ngoài, sau đó liền nhìn chằm chằm Lâm Hàn đánh giá.
Lâm Hàn cười khổ: “Chàng biết rồi à?”
“Phu nhân quả thật khác với người thường, vi phu cũng không nói gì cả, thế mà phu nhân vẫn đoán được.” Sở Tu Viễn nói kiểu quái gở.
Lâm Hàn: “Lần này không phải là tay ta lệch, cũng không phải ta cố ý, thật sự là ý trời.”
“Nếu đã là ý trời thì tại sao ông trời lại không tự mình ra tay?” Cũng không phải Sở Tu Viễn giận Lâm Hàn gây chuyện mà là giận nàng ngay cả chính hắn cũng giấu diếm.
Lâm Hàn nói thật: “Ta cũng không biết ông trời sẽ đứng bên nào.”
“Nhưng nàng cũng biết, cho dù không đả thương được ông ta thì vi phu cũng sẽ không trách nàng.” Sở Tu Viễn nói.
Lâm Hàn không thích bẩm báo tất cả mọi chuyện với người khác, cho dù người này là người bên gối của nàng.
“Chàng đang trách ta hay là đang cãi nhau với ta đấy?” Lâm Hàn trừng mắt nhìn hắn hỏi.
Sở Tu Viễn nghẹn họng, đều không phải, hắn chỉ là muốn nghe nàng nói rằng lần sau sẽ không làm như thế này nữa.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ Lâm Hàn hoàn toàn là kiểu nàng không sai, Sở Tu Viễn xem như hiểu được vì sao tỷ phu hoàng đế của hắn cũng không đụng vào nữ tử tính cách cương liệt, khi không tự tìm tội cho mình.
Nhưng Sở Tu Viễn lại không thích nữ tử mà tất cả mọi chuyện phải theo hắn, không có chút chủ kiến nào…Đại tướng quân thở dài một hơi: “Ngô Thừa Nghiệp bị liệt rồi.”
“Chưa c.h.ế.t à?” Lâm Hàn rất thất vọng.
Sở Tu Viễn nhéo nhéo mi tâm, nàng quả nhiên là một người phi thường.
Nữ tử bình thường vừa nghe nói đến việc này chưa nói đến chuyện biến sắc thì cũng không nên thất vọng như vậy a.
Bạn cần đăng nhập để bình luận