Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 384


Lệch đến cuối cùng bức cha thoái vị.
Câu này Thương Diệu không nói, nhưng Sở Tu Viễn vẫn nghe ra: “Thái tử chính là người con có hiếu, điểm này Đại Bảo Bảo không có cách nào thay đổi được.” Dừng một chút: “Thần cho rằng bệ hạ thấy thay đổi như vậy lại sẽ rất vui.”
Thương Diệu: “Trẫm...” Hắn vui sao? Thái tử biết cách thực hiện quyền lợi, hắn nhìn thấy thì vui thật. Nhưng lần đầu tiên dùng trên người cha nương, cảm giác này lại không tốt.
Muốn nói trách Thái tử, Thương Diệu cũng không có cách nào trách mắng, hắn chưa từng dạy thái tử không được làm như vậy. Hoàng hậu cũng không nhớ ra, dù sao Thái tử mới tám tuổi rưỡi. Nghĩ đến đây, Thương Diệu xoa xoa thái dương: “Sau này lại đến nhà ngươi thì nhớ bảo nó cách xa Đại Bảo Bảo một chút.”
“Bệ hạ, trị ngọn không trị gốc.” Sở Tu Viễn nói.
Thương Diệu: “Những cái khác thì trẫm tự có chủ trương.”
“Thái tử nói đến ngày hưu mộc lần sau sẽ đi nữa, ngài xem?” Sở Tu Viễn nhìn hắn hỏi.
Hô hấp Thương Diệu dừng lại một chút: “Trẫm dẫn nó đến vườn Phù Dung.”
Ngày ba mươi tháng Tư, ngày hưu mộc, Thương Diệu dậy sớm, dùng bữa sáng xong liền sai người đi Đông cung đón Thái tử.
Vườn Phù Dung không thiếu hoa cỏ cây cối, không thiếu trái cây, rau quả, còn có chim bay thú chạy, náo nhiệt giống như ở chợ đông chợ tây, nhưng lại không có ai chơi cùng với tiểu thái tử.
Thương Diệu thay y phục, mang theo tiểu thái tử trèo lên cây ăn quả, tiểu thái tử nhìn trái là cấm vệ, nhìn phải là thái giám, cả đám đều giống như cọc gỗ, ngay cả người nói chuyện với nó cũng không có, nhất thời hứng thú giảm xuống.
Hái một đĩa anh đào đỏ thẫm xong, tiểu thái tử từ trên cây trượt xuống, liền đi vào trong phòng.
Thương Diệu nhịn không được hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Hài nhi mệt mỏi, muốn ngủ.” Hài tử thành thành thật thật trả lời.
Thương Diệu quay về phía thái giám thiếp thân của Thái tử: “Tối hôm qua ngủ khi nào?”
“Giờ Hợi liền ngủ thiếp đi rồi ạ.”
Mặc dù giờ Mão đã dậy nhưng cũng ngủ đủ bốn canh giờ.
Nhưng mà theo hắn biết, ngày hưu mộc thái tử có thể ngủ đến giờ Thìn, không nên buồn ngủ chứ.
Thương Diệu bước tới sờ trán nó - cũng không bị bệnh mà.
“Không ăn anh đào à?” Thương Diệu hỏi.
Tiểu thái tử hữu khí vô lực lắc đầu một cái: “Hài nhi không muốn ăn.” Nói xong tiếp tục đi vào trong phòng.
Thương Diệu cười lạnh, đây là bị bệnh tương tư - nhớ đồng bọn nhỏ của nó.
“Không ăn thì không ăn thôi. Trẫm sai người đem số anh đào này đưa cho cữu mẫu của con, để cho nàng ngâm rượu.” Thương Diệu nhìn thấy bước chân tiểu thái tử chậm lại, lại nhịn không được cười lạnh một tiếng: “Vốn dĩ trẫm còn muốn cùng con đưa qua…”
Tiểu thái tử lập tức xoay người lại: “Phụ hoàng, hài nhi có thể cùng phụ hoàng đưa qua…”
Thương Diệu: “Không buồn ngủ à?”
Vẻ mặt tiểu thái tử có chút mất tự nhiên: “Đưa…đưa qua đó rồi về ngủ cũng được. Đi ngủ là việc nhỏ, làm rượu là việc lớn.”
Hoàng đế Thương Diệu vừa vặn cũng muốn biết nó và Đại Bảo Bảo bình thường ở chung như thế nào: “Con lại đi hái thêm một giỏ nữa đi.”
Cây anh đào trong phủ Sở Tu Viễn đến thời kỳ thịnh quả, năm nay kết rất nhiều, chín thì phải hái xuống, nếu không không quá hai ngày sẽ bị chim nhỏ rỉa sạch sẽ. Toàn bộ hái xuống lại ăn không hết, Sở Tu Viễn liền hỏi tỷ phu Hoàng đế có muốn anh đào không, nếu không cần thì giữ lại cho Lâm Hàn ngâm rượu.
Cho nên những lời vừa rồi của Thương Diệu hoàn toàn là bịa đặt.
Tiểu thái tử không biết chân tướng, nghe vậy liền tìm cung nhân đòi giỏ.
Thương Diệu thấy nó vui giống như Tết, không khỏi nhéo nhéo mi tâm, đợi nó đi xa liền hỏi người bên cạnh: “Trẫm nên để mặc cho nó đi tìm Sở Đại Bảo Bảo, hay là để cho nó đi tìm lão nhị để chơi?”
Lão nhị trong miệng Thương Diệu chính là nhị hoàng tử do Tô mỹ nhân sinh ra.
Tô mỹ nhân đã không còn, nữ chủ nhân hậu cung chính là hoàng hậu. Thường Hỉ không dám không đáp, cũng không dám đắc tội hoàng hậu, dứt khoát nói: “Thái tử điện hạ lớn hơn nhị hoàng tử bốn năm tuổi, có thể chơi cùng một chỗ được sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận