Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 457


Sở Tu Viễn cũng không đoán sai, dân chúng Hung Nô ở phía tây bắc Nhạn Môn Quan.
Nếu như không phải Lâm Hàn sớm phát hiện Hung Nô mà là dựa theo yêu cầu của Sở Tu Viễn mau chóng đến địa điểm dự định, Hung Nô đi một đường theo hướng tây hội họp với tộc nhân, nhất định sẽ gặp được trung lộ quân của Sở Tu Viễn cùng tả lộ quân của Viên Hạo.
Bởi vì trước khi Viên Hạo xuất phát, Sở Tu Viễn đã từng dặn dò, nếu đến địa điểm dự định mà không thấy Hung Nô thì lập tức tiến về phía đông. Dựa theo hành trình Sở Tu Viễn chạm mặt Hung Nô cũng chính là lúc Viên Hạo cùng Sở Tu Viễn gặp nhau.
Nhưng mà, hết lần này tới lần khác lại có yếu tố ngoài ý muốn là Lâm Hàn, khiến cho khi Viên Hạo chạy tới thì ngay cả dê mà dân chúng Hung Nô nuôi cũng không thấy.
Một vạn kỵ binh cộng thêm hỏa đầu quân, ở bên ngoài một ngày tiêu tốn vô số tiền tài. Huống chi bọn họ đã đi ra hơn một tháng, cho nên chẳng làm được gì cũng là thật.
Sở Tu Viễn thân là đại tướng quân có quyền trừng phạt Viên Hạo, nhưng hắn là tướng quân do Thương Diệu phong, sai lầm phạm phải cũng không phải quá lớn, cho nên Sở Tu Viễn bảo Viên Hạo nghỉ ngơi thật tốt, hết thảy cứ đợi đến lúc hồi kinh lại nói sau.
Nhung nghỉ ngơi tốt không có nghĩa là ăn ngon uống tốt. Bằng không những tướng sĩ trung lộ quân nhất định sẽ không phục. Chút đạo lý này Lâm Hàn không có khả năng không hiểu. Hơn nữa, Lâm Hàn cũng không thích Viên Hạo, bảo nàng tặng thỏ cho Viên Hạo, trừ phi mặt trời mọc ở hướng tây.
Mà hôm nay mặt trời vẫn mọc ở hướng đông.
Sở Tu Viễn suy tư một lúc: “Không tặng con nào hết. Nếu có dư thì cứ đưa thẳng đến nhà bếp trung lộ quân…”
“Hầu gia nói trung lộ quân muốn ăn, ngài có muốn ăn không?” Binh lính kia nói xong liếc mắt nhìn Sở Tu Viễn một cái, lại nhịn không được liếc sang bên trái.
Sở Tu Viễn thấy thế liền nhướng mày, cố ý hỏi: “Xung quanh đây có còn con thỏ nào không?” Không đợi hắn mở miệng: “Hẳn là đều bị Tái Bắc Hầu ăn hết rồi.”
“Ta cũng không phải thùng cơm.”
Giọng nói cực kỳ quen thuộc truyền vào trong tai, Sở Tu Viễn cười hỏi: “Không trốn nữa à?”
Trong mắt Lâm Hàn hiện lên một chút không được tự nhiên: “Làm sao ngươi biết ta ở gần đây?”
“Ngươi mới đi ra ngoài bao lâu?” Sở Tu Viễn cười hỏi: “Có bay cũng không thể bay đến nhà bếp nhanh như vậy.”
Lâm Hàn trừng mắt nhìn hắn: “Chỉ có ngươi thông minh thôi!”
Sở Tu Viễn nâng tay ra hiệu cho người truyền lời lui ra ngoài, đi theo Lâm Hàn vào trong quân trướng: “Các tướng sĩ bận rộn hơn một tháng, khó có được một ngày nghỉ ngơi, thế mà nàng lại dẫn bọn họ đi săn thỏ, trong lòng bọn họ sẽ nghĩ như thế nào? Mộc nhi sau này còn mang binh như thế nào?”
Lâm Hàn: “Chàng cho rằng ta ép bọn họ đi sao?” Nàng trợn mắt nhìn Sở Tu Viễn nói: “Bọn họ cầu ta mang bọn họ đi có được không. Cái gì cũng không biết mà đã dạy đời ta rồi, mệt cho chàng còn là nam nhân của ta, chàng thật sự khiến ta phải thất vọng!”
“Ta ngược lại muốn nghe xem bọn họ cầu nàng như thế nào.” Sở Tu Viễn nói: “Nếu là thật, ngày mai ta cùng nàng đi bắt thỏ cả một ngày, tranh thủ diệt hết bảy thành lượng thỏ ở Nhạn Môn Quan này, để thủ binh năm sau tranh thủ trồng thêm ít rau dưa ở chỗ này cải thiện bữa ăn.”
Lâm Hàn: “Lời này chính là do chàng nói đấy nhé.”
Đáy lòng Sở Tu Viễn khẽ động, hóa ra là thật à.
“Ta không chỉ là phu quân nàng mà còn là Đại tướng quân, nếu nói lời giữ lời mà còn không làm được thì có tài đức gì mà có thể thống lĩnh được thiên quân vạn mã đây.” Sở Tu Viễn cười nói.
Lâm Hàn: “Thức ăn trong quân quá kém. Không nói đến chay mặn phối hợp cân bằng dinh dưỡng thì cũng nên để cho các tướng sĩ ăn no. Trên thực tế không có thịt và thức ăn không nói, mỡ heo trộn gạo lứt cũng ăn không đủ no, cứ kéo dài như vậy ai còn vui vẻ đến đánh Hung Nô với chàng…”
“Chờ đã, chờ đã, lúc nào mà không có thức ăn không có thịt?” Sở Tu Viễn nhíu mày: “Cá hấp buổi sáng nàng ăn không phải do hỏa đầu quân làm, là do nàng đột nhiên biến ra sao?”
Lâm Hàn: “Là hỏa đầu quân làm, nhưng không phải quân đội của chàng có sẵn, là ta dẫn người đi bắt.”
“Bắt?” Sở Tu Viễn không khỏi chỉ vào nàng: “Nàng khi nào…”
Lâm Hàn cầm tay hắn.
Sở Tu Viễn không khỏi lui về phía sau, trong lòng sinh ra cảnh giác: “Đừng nghĩ lại dùng chiêu vừa rồi.”
“Chiêu nào vậy?” Lâm Hàn cười tủm tỉm nhìn hắn.
Khuôn mặt Đại tướng quân trong nháy mắt đỏ lên: “Nàng…nàng biết mà.”
Lâm Hàn buông tay hắn ra: “Ngày gặp được Hung Nô có bắt được hơn trăm con, nhưng bởi vì chạy vội vàng nên hỏa đầu quân cũng không xử lý. Sau đó có thịt dê, hỏa đầu quân nghĩ có thịt dê rồi nên không cần phải làm cá nữa, liền đem mấy con cá kia ướp rồi đặt trên cát hong khô, thế mới có món cá hấp chàng ăn hôm nay.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận