Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 515


Sở Tu Viễn lại gật đầu: “Ta chính là một người nông cạn. Hôm nay phu nhân mới biết sao?”
Lâm Hàn không làm Sở Tu Viễn thất vọng, nói thẳng: “Đúng vậy. Cho nên ta nghĩ hay là ta tự mở cửa hàng thì hơn. Phải tích cóp nhiều bạc một chút, qua mười tám năm nữa, hồng nhan không còn, chàng nạp tân nhân ——”
Sở Tu Viễn vội vàng cắt ngang lời nàng: “Ta lớn hơn nàng tận mười tuổi, hồng nhan của nàng không còn thì ta cũng thành lão nhân, nạp tân nhân cái gì, đừng ăn nói bậy bạ.”
Lâm Hàn nhắc nhở hắn: “Mỹ lệ vui mắt.”
Sở Tu Viễn: “Bản thân ta đã xấu đi rồi, thêm nhiều mỹ nhân để làm gì. Trừ phi khoét hai con mắt này của ta ra thì mới không nhìn thấy được hào quang của bản thân. Nhưng đến cả chính mình cũng không thấy được thì những tân nhân đó còn có tác dụng gì.” Chuyển qua bên cạnh Lâm Hàn: “Ta nói đùa với nàng mà nàng cũng không biết sao?” Cúi đầu nhìn nàng chằm chằm.
Lâm Hàn cố ý suy tư một lát, ngẩng đầu nói: “Không biết!”
Sở Tu Viễn biết Lâm Hàn nói nói cười cười với hắn, nhưng hắn lo lắng Lâm Hàn để chuyện này trong lòng, cho nên mới vội vã giải thích. Mà nay thấy nàng cố ý nói như vậy, hắn đã xác định được nàng chỉ đơn giản muốn chọc tức hắn thôi.
Sở Tu Viễn dùng sức, kéo người vào lồng ngực.
Lâm Hàn cứng người, lập tức giãy dụa.
Sở Tu Viễn siết chặt eo, cằm đặt ở đầu vai nàng, thân thể Lâm Hàn càng thêm cứng nhắc.
Sở Tu Viễn vui vẻ: “Phu nhân, ta và nàng thành thân lâu như vậy, vẫn chưa quen sao?”
Lâm Hàn đỏ mặt: “Ban ngày ban mặt thế này, sao ta quen được? Chàng cho rằng nữ nhân sẽ giống nam nhân các chàng sao, da mặt dày hơn cả tường thành.”
Sở Tu Viễn hơi hơi ngẩng đầu, chạm vào khóe môi nàng.
Lâm Hàn cuống quýt ngửa ra sau, che miệng lại: “Chàng, chàng —— làm gì đó?”
Sở Tu Viễn: “Lúc trước ở quân doanh nàng câu cổ ta đó, không phải cũng giống vậy sao.”
Lâm Hàn: “Lúc đó đang ở trong quân trướng, không giống chỗ này.”
Sở Tu Viễn cố ý quan sát xung quanh: “Phòng ốc đâu có bị thủng chỗ nào, vững chãi hơn quân trướng nhiều.”
Lâm Hàn rất muốn bóp chết hắn
Sở Tu Viễn cũng không dám đùa quá mức: “Lúc đó các tướng sĩ không dám tiến vào thì bây giờ nha hoàn bà tử thấy cũng sẽ coi như không nhìn thấy.”
Lâm Hàn: “Hài tử thì sao?”
Sở Tu Viễn nhìn về phía tây sương phòng: “Qua mùa hè này để cho bọn nó về viện tử riêng đi.”
Nhưng mà mấy hài tử không nghe lời nàng.
Lâm Hàn nói: “Chàng tự nói chuyện này với bọn nó đi.”
Từ khi ba cái giường Bạt Bộ của hài tử được đưa tới, Sở Tu Viễn đã muốn đuổi bọn nó ra khỏi chủ viện. Nhưng mà nếu không phải là đám trẻ lừa gạt luồn lách cho qua chuyện thì cũng là do Sở Tu Viễn bận rộn nên quên mất, vì thế đến hiện tại vẫn chưa thể nói chuyện đàng hoàng với hài tử.
Ngày mười hai tháng năm, Thái tử sang đây, Lâm Hàn đưa hài tử ra ngoài chơi, Sở Tu Viễn không tìm được cơ hội.
Mười tám tháng năm, ngày hưu mộc, mấy hài tử không cần dậy sớm, Sở Tu Viễn luyện kiếm nửa canh giờ rồi đi tới tây sương phòng túm ba hài tử dậy, biểu đạt sự “bất mãn” của hắn.
Câu trả lời của Sở Ngọc là đứng dậy ra ngoài đi vệ sinh.
Sở Dương an an tĩnh tĩnh nghe hắn nói xong, cũng à một tiếng rồi đi ra ngoài.
Sở Tu Viễn nhanh chóng bắt lấy Đại Bảo Bảo đang muốn chạy trốn, lôi tiểu hài tử tới trước mặt hắn: “Các con còn muốn ở đây bao lâu?”
Đại Bảo Bảo đánh giá cha nó một phen: “Có phải cha chán ghét bọn con lắm đúng không?”
Sở Tu Viễn theo bản năng nói: “Không phải.”
Đại Bảo Bảo nghĩ nghĩ: “Vậy sao cha luôn muốn đuổi bọn con đi vậy?”
Sở Tu Viễn: “Các con nên trưởng thành.”
Đại Bảo Bảo lắc lắc đầu: “Hai mươi nhược quán, con mới chín tuổi. Cha, bọn con dọn ra cũng được, chỉ cần cha không đánh bọn con.”
Sở Tu Viễn nghi hoặc: “Ta đánh các con làm gì?”
Đại Bảo Bảo nhìn ra ngoài, trời sáng, chắc mẫu thân nó cũng tỉnh rồi. Chỉ cần nó la lên là mẫu thân sẽ tới cứu nó, cho nên Đại Bảo Bảo nói thẳng: “Con và đại ca, nhị ca mỗi ngày đều đến trước cửa phòng của cha và nương đọc sách. Mỗi đứa đọc một ngày, đọc đến khi trăng lên giữa trời, cha sẽ không đánh bọn con chứ?”
Sở Tu Viễn hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Bây giờ ta phải đánh các con!”
Đại Bảo Bảo gân yết hầu la lên: “Nương!”
Lâm Hàn bị dọa nhảy dựng, vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Lục Hà, Tử Tô, ai đang ở bên đó, mau đi xem một chút.”
Sở Tu Viễn tát một cái vào m.ô.n.g Đại Bảo Bảo, cao giọng nói: “Ta ở bên này.”
Lâm Hàn thở phào nhẹ nhõm, lau mặt đi tới: “Sáng tinh mơ, con lại trêu chọc cha gì đó.”
Đại Bảo Bảo thoát khỏi tay cha nó, nhảy lên bàn, mở cửa sổ, đối mặt với nương nó: “Cha đuổi bọn con!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận