Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 215


Sở Tu Viễn đứng dậy nói: “Là phúc không phải họa, là họa trốn không thoát.” Hắn vươn tay về phía Lâm Hàn: “Phu nhân, ta cùng nàng đi qua xem một chút.”
“Chàng đường đường là một đại tướng quân mà đi nghênh đón ông ta à?” Lâm Hàn nắm lấy tay hắn đứng lên xong liền hất tay hắn ra: “Đi thư phòng đi, ta đến ứng phó bọn họ.”
Sở Tu Viễn thấy nàng bảo vệ mình như vậy, lại tức giận như thế, không hiểu sao lại muốn cười: “Phu nhân, đừng tức giận, qua mấy ngày nữa nàng muốn gặp ông ta một lần cũng khó.”
Mọi người trong phòng đồng loạt quay về phía Sở Tu Viễn, lời này có mấy tầng ý tứ này.
Sự tình còn chưa định, Sở Tu Viễn không tiện tiết lộ quá nhiều, liền nói với Lâm Hàn: “Kiên nhẫn chờ thêm mấy ngày nữa thôi.”
Lâm Hàn nghĩ thầm, đã qua lâu như vậy rồi, lại chờ thêm mấy ngày nữa cũng được.
“Vậy chúng ta cùng đi qua à?” Lâm Hàn hỏi.
Sở Tu Viễn gật đầu.
Người gác cổng nhịn không được mở miệng: “Đại tướng quân, phu nhân, lần này không phải thừa tướng, cũng không phải thân nương của phu nhân mà là Lâm phu nhân, đích mẫu của phu nhân một mình tới đây.”
Hai phu thê liếc nhau một cái, bọn họ đây là thay phiên nhau ra trận a.
“Chàng còn đi nữa không?” Lâm Hàn hỏi Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn nghĩ đến Lâm Hàn bị bỏ ở lại huyện Phượng Tường chính là do bà ta giở trò quỷ, khi đó Lâm Hàn chẳng qua cũng chỉ mới có sáu tuổi, phụ nhân độc nhất thế gian cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
“Ta đi với nàng.” Sở Tu Viễn lo lắng.
Lâm Hàn ừ một tiếng, quay sang người gác cổng: “Dẫn bà ta đi tới phòng nghị sự, chúng ta sẽ qua đó.”
Đến phòng nghị sự tiền viện, Lâm Hàn liền nói với Sở Tu Viễn: “Chàng đi ra phía sau bình phong đi, khi nào ta gọi thì chàng đi ra.”
“Không nhận ra người à?” Sở Tu Viễn cười hỏi.
Dĩ nhiên không phải.
Lâm Hàn là sợ hắn không thể bỏ xuống thể diện với nữ nhân, đến lúc đó lại thành trở ngại chứ không giúp được gì.
“Chàng đi trước đi.” Lâm Hàn đẩy hắn ra phía sau bình phong, nghe được tiếng bước chân, xoay người liền nhìn thấy Lâm phu nhân tiến vào.
Lâm Hàn xụ mặt, tức giận nói: “Tìm ta có chuyện gì?”
“Làm phu nhân đại tướng quân rồi có khác, ngay cả nương cũng không nhận.” Lâm phu nhân thở ngắn than dài nói.
Lâm Hàn lập tức cảm thấy bà ta quá buồn nôn: “Ta là không muốn nhận bà đấy, thì sao chứ?”
Lâm phu nhân nghẹn họng.
Sở Tu Viễn sau bình phong chỉ muốn cười, những người này thật sự đã cậy già lên mặt quen rồi, cho rằng nói như vậy thì Lâm Hàn sẽ xấu hổ, cũng không nghĩ tới mấy năm nay nàng sống như thế nào mới được tới đây.
“Ngươi không cần đối xử với ta như vậy.” Lâm phu nhân điều chỉnh lại nét mặt một chút, làm cho bà ta thoạt nhìn hiền lành hơn một chút: “Ngươi bị ở lại huyện Phượng Tường là do mạng của ngươi không tốt. Gả cho Đại tướng quân, đây là chủ ý của bệ hạ, cũng không liên quan gì đến ta.”
Lâm Hàn cười lạnh, người Lâm gia này quả thực quá tuyệt, người này so với người kia càng mặt dày vô sỉ hơn.
“Vậy bà đến đây làm gì?” Lâm Hàn hỏi ra lời mà ngay cả Sở Tu Viễn cũng rất muốn hỏi.
Lâm phu nhân liếc nàng một cái: “Ngươi nghĩ là ta muốn tới sao? Hừ! Còn không phải là thay nương ngươi tới đây à?”
Lâm Hàn không biết trong hồ lô bà ta bán thuốc gì, dứt khoát lấy tĩnh chế động: “Rồi sao nữa?”
“Lâm Vũ muội muội ngươi năm nay đã mười sáu rồi, người này chướng mắt người kia chướng mắt, hết lần này đến lần khác lại coi trọng Đại tướng quân, ngươi bảo chúng ta phải làm sao đây…”
Lâm Hàn vội vàng ngắt lời bà ta: “Bà nói ai?”
“Đại tướng quân Tu Viễn Hầu, còn có thể là ai được nữa?” Lâm phu nhân nói xong liếc nàng một cái, tuổi còn trẻ mà tai đã không còn dùng được, uổng cho cái khuôn mặt nhỏ nhắn duyên dáng kia, đổi cho Yên Nhi nhà bà ta thì tốt biết bao.
Lâm Hàn không khỏi nhìn bình phong bên kia một cái, rõ ràng cái gì cũng không nhìn thấy, lại phảng phất nhìn thấy Sở Tu Viễn đang liều mạng cự tuyệt.
“Nàng ta coi trọng Đại tướng quân, thế mà bà lại thay nàng ta tới đề thân à? Bà trở nên tốt bụng như vậy từ khi nào thế, làm sao ta lại không biết?” Lâm Hàn càng muốn nói hơn là, các ngươi còn muốn thể diện nữa không. Nhưng còn chưa rõ mục đích thật sự của bà ta nên nàng liền nhìn ra ngoài một cái, cố ý chọc tức bà ta: “Hôm nay mặt trời mọc hướng tây à?”
Lâm phu nhân hô hấp cứng lại, giơ tay chỉ vào Lâm Hàn: “Ngươi cho rằng ta muốn tới đây sao, còn không phải bởi ngươi không muốn gặp nương của ngươi, bà ấy không dám đến nên lão gia mới bảo ta đi một chuyến à?”
Lâm Hàn thấy Lâm phu nhân nóng nảy, trong lòng nàng bình tĩnh, tiếp tục cố gắng: “Được rồi, lời này bà lừa gạt Lâm Vũ thì còn được, tính lừa ta à? Bà cho rằng ta vẫn là Lâm Hàn mười lăm năm trước mới có sáu tuổi à. Nói thẳng ra xem các ngươi muốn thế nào đi.”
“Không hoàn toàn là bởi chúng ta muốn, cũng là muốn tốt cho ngươi thôi.” Lâm phu nhân thả tay xuống, nói lời thấm thía.
Lâm Hàn lập tức cảm thấy tình huống không đúng, không khỏi sinh lòng cảnh giác: “Bây giờ ta rất tốt, không cần các ngươi quan tâm đến ta.”
“Được rồi, đừng có mà vịt c.h.ế.t còn mạnh miệng nữa. Chúng ta đều biết ngươi gả cho Đại tướng quân hơn một năm rồi mà bụng vẫn không có động tĩnh gì là do không sinh con được.” Lâm phu nhân nói xong liền nhìn chằm chằm Lâm Hàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận