Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 381


Sở Tu Viễn theo ngón tay nó nhìn lại: “Đúng thế, sao ta lại quên mất có bánh nhỉ.” Lập tức không còn rối rắm nữa. Tiếc rằng hắn lại sợ quá cay, dứt khoát tay trái cầm bánh tay phải cầm thìa, húp một miếng nước dùng xong liền chuẩn bị cắn một miếng bánh, lại phát hiện nước dùng chua chua, sau vị chua mới đến vị cay.
Sở Tu Viễn nuốt nước dùng xuống bụng xong liền nhịn không được dò xét Lâm Hàn.
Lâm Hàn ngẩng đầu: “Nhìn gì thế?”
“Không cay mà. Sao mặt nàng lại đỏ bừng như vậy?” Sở Tu Viễn nói xong, lại uống thêm một ngụm: “Nước dùng này ngon lắm.” Thấy phía trên có mấy miếng sườn: “Canh sườn à?”
Lâm Hàn khẽ gật đầu: “Ăn một chút miến đi.”
Sở Tu Viễn gắp miến bỏ vào trong miệng, trong nháy mắt khuôn mặt nóng lên, so với Lâm Hàn còn đỏ hơn.
Lâm Hàn nhịn không được bật cười.
“Cái này… sao lại như vậy chứ?” Nước dùng không cay, miến mới cay. Sở Tu Viễn không tin ta, lại uống thêm một ngụm canh nữa, lập tức cảm thấy trong miệng nóng rát: “Phu nhân, nàng bỏ cái gì vào trong chén của ta vậy?”
Lâm Hàn đặt muỗng xuống: “Lúc chàng uống canh cố ý hất dầu cay qua một bên, vậy nên nước dùng không cay lắm, còn trên miến toàn là dầu cay, không cay mới là lạ.”
Sở Tu Viễn gắp một sợi miến lên, liền nhìn thấy toàn một màu đỏ rực: “Dầu vừng đâu rồi? Có thể cho hết vào được không?”
“Nếu không sợ ngấy thì cứ cho hết vào.” Lâm Hàn nói.
Sở Tu Viễn suy nghĩ một chút: “Dấm chua giải ngấy.”
“Cẩn thận nước dùng quá chua uống không được.” Lâm Hàn thấy hắn cho hết toàn bộ vào, vội vàng nhắc nhở.
Sở Tu Viễn: “Ta thà chua đến rụng răng còn hơn là cay đến đau dạ dày.”
“Nương, nương…”
Lâm Hàn quay về phía Đại Bảo Bảo: “Sao thế?”
“Con ăn hết rồi.” Hài tử khuấy mấy cái trong chén của nó: “Miến hết rồi, nhưng con vẫn muốn ăn nữa.” Lập tức nhìn sang cha nó.
Sở Tu Viễn trừng mắt với nó: “Có nhìn nữa cũng không có đâu.”
Tiểu hài tử tức giận hừ một tiếng, quay về phía Lâm Hàn.
Lâm Hàn: “Ăn bánh và đồ ăn khác đi, đến buổi tối sẽ nấu thêm cho con.” Chú ý tới tiểu thái tử cũng bắt đầu ăn miến chua cay: “Trong cung Dịch nhi có còn miến khoai lang không?”
Tiểu thái tử lắc đầu: “Ta không biết.”
“Trở về hỏi một chút.” Lâm Hàn nói: “Nếu không có thì để hôm nào cữu phụ ngươi thượng triều sẽ mang một ít qua cho ngươi, để đầu bếp làm cho ngươi ăn.”
Tiểu thái tử nhếch miệng cười: “Được. Cữu mẫu, món kiến leo cây này cũng ngon.”
“Vậy thì ăn nhiều hơn một chút. Giống như ngươi mỗi ngày đều phải tập võ, ăn nhiều hơn nữa cũng sẽ không mập.” Lâm Hàn nói.
Đại Bảo Bảo không nhịn được nói: “Đúng thế, con cũng gầy này.”
Lâm Hàn muốn cười: “Đúng vậy. Đại Bảo Bảo mỗi ngày ăn xong nghỉ một lát liền đi đá cầu. Được một lúc đói bụng lại tiếp tục ăn. Bằng không có đồ ăn ngon thì con cũng chỉ có thể ngồi nhìn thôi.”
Tiểu thái tử thuận miệng hỏi: “Còn có đồ ăn ngon nữa ạ?”
Tất nhiên là không!
Nhưng Lâm Hàn có thể để đầu bếp làm.
Cơm xong, Lâm Hàn nghỉ ngơi một lát, liền đi dạy đầu bếp làm bánh phục linh và bánh trôi.
Bột nếp bột gạo trong phủ có sẵn, gạo nếp hạt vừng cũng có.
Bánh trôi và bánh phục linh cũng làm không lâu lắm, Đại Bảo Bảo và mấy ca ca chơi toàn thân ướt đẫm mồ hôi, thay xiêm y sạch sẽ định nghỉ một lát, nha hoàn liền đem bánh phục linh và bánh trôi lên.
Đại Bảo Bảo vẫn giống như thường ngày, vươn tay muốn lấy.
Lâm Hàn đưa tay lấy đi.
Tiểu hài tử vồ hụt, cực kỳ mất hứng: “Nương!” Nó hét lên: “Con không thương nương nữa.”
“Vậy con thương ai?” Lâm Hàn vừa hỏi vừa đưa cho thái tử ngồi gần nàng nhất một cái bánh trôi, sau đó đưa cho Sở Dương và Sở Ngọc mỗi người một cái: “Không nói là không có đâu.”
Tiểu hài tử vội vàng nói: “Còn ngoài miệng nói không thương thôi chứ trong lòng thì khác. Nương, con vẫn thương ngài nhất.”
Bước chân Sở Tu Viễn dừng lại, cười nhạo nói: “Làm như nương con là kẻ ngốc vậy.”
Tiểu hài tử quay đầu nhìn ra bên ngoài: “Cha, con thật sự không thương cha.”
Hơi thở Sở Tu Viễn cứng lại, cắn răng, chỉ vào đĩa trong tay Lâm Hàn: “Những thứ này đều là ta kiếm tiền mua đấy.”
“Tiền của nương mua.” Tiểu hài tử nói xong chạy về phía Lâm Hàn.
Sở Tu Viễn: “Nhà này là của ta.”
Tiểu hài tử há miệng muốn phản bác, lại phát hiện không có cách nào phản bác được, liền giả bộ như không nghe thấy: “Nương, ca ca ai cũng ăn rồi, con ăn cái này được không?” Chỉ vào bánh phục linh.
Lâm Hàn gật đầu, tiểu hài tử cầm một cái bánh phục linh, lại lấy đi một cái bánh trôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận