Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 553


Sau khi xạ triều, quần thần rời đi, Hoàng đế Thương Diệu đang định chuẩn bị đứng dậy thì phát hiện Sở Tu Viễn vẫn chưa có ý định rời đi nên thật thà ngồi lại.
Sở Tu Viễn thấy cảnh ấy, lúc này mới trình tờ giấy mà Lâm Hàn đã viết lên.
Thương Diệu cầm lấy thì nhận ra nét chữ như gà bới của Lâm Hàn, xem qua một lượt rồi không khỏi thắc mắc: “Phu nhân của ngươi đổi sang luyện đan từ bao giờ thế?”
Sở Tu Viễn cười hỏi: “Thế những đan dược luyện ra thì ăn như thế nào?”
Thương Diệu: “Cái này thì phải hỏi phu nhân của ngươi. Phu nhân của ngươi xưa giờ háu ăn, ngày nào đó nói với trẫm là đá cũng có thể ăn, trẫm cũng không thấy bất ngờ.”
Sở Tu Viễn thấy thế thì không dám vòng vo với Hoàng đế tỷ phu của hắn nữa: “Phu nhân tình cờ có được, cũng không biết có được hay không, thợ thủ công có tay nghề giỏi ở vườn Phù Dung rất nhiều, bệ hạ để bọn họ thử trước đi.”
Thương Diệu đang có ý định này: “’Liệu có nổ tung không?”
Sở Tu Viễn: “Không đâu. Phu nhân nói làm ra sẽ giống như bụi đất, có thể dùng để xây tường, vững chắc hơn so với cát bụi nhiều.”
Thương Diệu nghe thế thì lại nhìn tờ giấy trong tay: “So với nước hồ thì như thế nào?”
Sở Tu Viễn: “Vững chắc như nhau, không sợ gió thôi hay phải dãi nắng dầm mưa.”
Thương Diệu lập tức sai Tiểu Hoàng Môn gọi quản sự của vườn Phù Dung. Sau đó y hỏi Sở Tu Viễn: “Muốn ban thưởng cái gì?”
Trung thị lang đứng chờ ở bên cạnh không khỏi nhìn về phía Sở Tu Viễn.
Khóe mắt Sở Tu Viễn để ý đến điều này, phát hiện gã chính là đường huynh của mỹ nhân mới kia thì trong lòng lập tức cảm thấy buồn cười… dễ bị kích thích quá.
Trên mặt Sở Tu Viễn vẫn là nụ cười nhạt như ban nãy: “Chuyện nhỏ như này, không dám xin thưởng.”
Thương Diệu cười giễu: “Trẫm không hỏi ngươi, hỏi phu nhân ngươi ấy.”
Sở Tu Viễn: “Đúng là phu nhân nói như thế.”
Trong lòng Thương Diệu lập tức có một dự cảm không lành, y cứ luôn cảm thấy Lâm Hàn đang giấu đại chiêu nào đó: “Tu Viễn, trẫm lại hỏi ngươi lần nữa, cũng là lần cuối cùng, bây giờ không nói thì sau này không được phép nhắc đến chuyện này.”
Sắc mặt của Sở Tu Viễn thay đổi.
Thương Diệu thấy thế thì rất buồn cười: “Nói hay là không nói hở?”
Chuyện đã đến nước này, Sở Tu Viễn không dám không nói: “Phu nhân nói thứ này có thể dùng để lát đường, Hôm nào trải đường xong, lúc nào bệ hạ đi khảo sát những con đường ấy dẫn nàng đi cùng là được.”
Thương Diệu: “Trẫm muốn nghe câu gốc.”
Sở Tu Viễn: “Phu nhân muốn thần dẫn nàng ra ngoài đi chơi.”
Thương Diệu: “Chỉ đi chơi thôi hay là chu du khắp thiên hạ?”
Sở Tu Viễn phục luôn rồi, sao chẳng có thứ gì giấu nổi được y vậy: “Cái sau…”
Thương Diệu biết tỏng là như thế: “Đại Bảo Bảo nhà người thì thế nào?”
Sở Tu Viễn: “Trong một chốc một lát đường không lát xong được đâu, Đại Bảo Bảo sắp lớn rồi.”
Lo Hoàng đế tỷ phu của hắn không tin: “Dạo này không những biết chăm nom con cho Sở Mộc mà còn không bám phu nhân như trước nữa, qua mấy năm tiếp, cho dù phu nhân muốn dẫn nó đi cùng thì nó cùng vui lòng đi đâu.”
Thương Diệu: “Ngươi nghĩ hay quá. Dựa vào cái chí bám người của Đại Bảo Bảo, cho dù nó tới sáu mươi tuổi cũng không tách khỏi nương đâu.”
Điều này thì Sở Tu Viễn tin, nhưng hắn càng tin vào việc phu nhân của hắn có cách.
Sở Tu Viễn dứt khoát đáp: “Bệ hạ, thứ này chưa chắc có thể làm ra được.”
Thương Diệu lại nhìn tờ giấy trong tay: “Ngươi nói phải! Bây giờ nói nhiều cũng đều là nói suông. Nghe nói hôm qua Thái tử đến chỗ ngươi, nó không tới chợ Đông chợ Tây à?”
Sở Tu Viễn vô thức đáp: “Không. Làm sao thế?”
Thương Diệu: “Trẫm lo nó ham chơi quá. Dạo gần đây chuyện trẫm giao cho nó, nó hơi chểnh mảng.”
Sở Tu Viễn run b.ắ.n trong lòng, chểnh mảng là có ý gì.
Sau đó nghĩ đến hôm qua Thái tử ở nhà hắn không có gì khác với lúc trước nên Sở Tu Viễn bèn đặt lại sự nghi ngờ ở trong lòng xuống, rồi nói với Thương Diệu rằng: “Hôm khác để phu nhân khuyên bảo nó.”
Thương Diệu gật đầu: “Cũng được, nó nghe lời phu nhân của ngươi nhất.”
Thế nhưng Sở Tu Viễn trở về phủ thì không hề nói như vậy, mà hỏi Lâm Hàn rằng: “Nàng có phát hiện ra gần đây Thái tử trở nên ham chơi không?”
Lâm Hàn vô thức đáp: “Không.” Sau đó vội vàng hỏi: “Vì để tìm Đại Bảo Bảo chơi nên nói với bệ hạ là đã làm xong bài tập rồi, sau đó bị bệ hạ phát hiện nó thực chất chưa làm xong ư?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận