Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 481


Sở Mộc đặt quả dưa lên trên bàn dài: “Ăn một chút trước đã, sau đó dùng vải bố đậy lại. Sau khi ăn cơm lại ăn tiếp.”
Lâm Hàn nuốt lời định nói về, đợi hắn bổ quả dưa hấu ra, đặt d.a.o xuống mới nói: “Sở Mộc, có người vừa nghe nói nhà chúng ta và Lục gia hủy bỏ hôn ước bèn muốn nói chuyện cưới gả với ngươi…”
Sở Mộc không kiềm lòng được hỏi: “Ai có mắt nhìn như vậy thế?”
Lâm Hàn buồn cười: “Chớ quản là ai, ngươi nói có gặp hay không trước đã. Nghe nói tướng mạo của cô nương ấy so bì được với tiểu thư Lục gia, còn không lắm chuyện như tiểu thư Lục gia. Đúng rồi, bà mối nói không cần tới nhà bọn họ. Chỉ cần ngươi có thể nhìn trúng cô nương ấy, thì nhà bọn họ không có ý kiến gì cả.”
Sở Mộc không nuốt nổi dưa nữa.
Tay của Sở Dương cứng đờ giữa không trung, Sở Ngọc không khỏi quan sát Sở Mộc một lượt: “Huynh trát phấn lên mặt à?”
Sở Mộc vô thức hỏi: “Trát phấn gì cơ?”
Sở Ngọc: “Không trát phấn thì cớ gì nhà người ta lại coi trọng huynh như thế?”
Sở Mộc lập tức muốn đập vỏ dưa hấu lên mặt nó: “Ta phải dùng đến… không đúng, chỉ cần không phải kẻ mù cũng có thể nhìn ra ta là rể tài có thắp đèn lồng cũng không tìm ra được chưa hả.”
Sở Ngọc gật đầu: “Huynh nói phải. Vậy tại sao cô nương Lục gia lại đòi hủy hôn?”
Sở Mộc há miệng: “Ấy là… nàng ta mù mắt!” nói xong thì khựng lại rồi nói tiếp: “Chớ nói chỉ là lời đồn bịa đặt, cho dù là thật thì gia sản của ta cũng đủ để sánh với nàng ta.”
Ở kinh sư nam tử vừa trẻ tuổi vừa có thực quyền giống như Sở Mộc, trong nhà không có tam tứ phòng tiểu thiếp, thì bên ngoài cũng có mấy hồng nhan tri kỷ.
Sở Mộc nói cô nương Lục gia bị mù, Lâm Hàn tán đồng, vì bỏ lỡ Sở Mộc thì nữ nhi Lục gia muốn tìm một nam nhân trẻ tuổi thành đạt, tướng mạo anh tuấn giống như Sở Mộc là điều không thể nào.
Trừ phi tìm một cái gối thêu hoa.
Nghĩ tới đây, Lâm Hàn vẫn cứ cảm thấy rất có khả năng. Có điều nhà bọn họ đã hủy bỏ hôn ước với Lục gia rồi, tương lai của nữ nhi Lục gia thế nào không hề có bất cứ quan hệ gì với Sở gia, Lâm Hàn lập tức ném nàng ta ra sau đầu, rồi hỏi Sở Mộc: “Coi nhà người ta coi trọng ngươi như thế, cuối tháng có đi gặp hay không?”
“Cuối tháng?” Sở Mộc kinh ngạc.
Sở Ngọc không kiềm miệng được nói: “Còn có mấy hôm nữa.”
Lâm Hàn gật đầu: “Nhà người ta cảm thấy nên cho Mộc ca của con một ít thời gian quên cô nương Lục gia đi, thế nên quyết định thời gian là cuối tháng. Vì vậy nói với mọi người sớm như thế là sợ thời gian tới còn có người tới bàn chuyện cưới gả với ngươi, rồi ngươi để ý cô nương khác.”
Sở Mộc không nhịn được cười: “Người nhà này khá được, có mắt nhìn.”
Lâm Hàn không ngờ được lại thuận lợi như thế, cũng không khỏi buồn cười: “Đại tướng quân, chàng thấy sao?”
Sở Tu Viễn khe khẽ gật đầu: “Vừa hay cuối tháng là ngày nghỉ Mộc, mọi người cùng với Sở Mộc đi gặp gỡ cô nương ấy. Kẻo hắn giống như lần trước, thấy cô nương Lục gia không ổn nhưng cũng không biết không ổn chỗ nào.”
Sở Mộc không lòng được nói: “Ngày trước ta chưa từng xem mắt bao giờ, nào có biết cô nương Vân Anh chưa gả đó trông ra sao. Nếu như ta giống như ngài…”
Mí mắt Sở Tu Viễn nhướng lên: “Ta thì làm sao?” trừng mắt nhìn hắn.
Trong lòng Sở Mộc run bắn, cuống quýt nói với Lâm Hàn rằng: “Thẩm thẩm, ta không có ý gì khác.”
Đương nhiên Lâm Hàn biết hắn vội thốt lời ra.
Lại nói, nếu không phải Sở Tu Viễn có ba đứa con ba nương, ở bên ngoài nổi danh hung ác, dựa vào việc hắn vừa mới ba mươi đã là đại tướng quân Vạn Hộ hầu, Hoàng đế Thương Diệu không thể để hắn cưới một nữ tử bị vứt bỏ lớn lên ở huyện Phượng Tường được, lại còn là nữ tử Lâm gia.
Nhưng Lâm Hàn không chỉ không tức giận những cái này, cho dù chưa có đứa con nào thì cũng không thể chưa từng có nữ nhân.
Không chừng còn nhiều hơn so với Sở Tu Viễn, hơn nữa còn từng mắc bệnh lậu.
Lâm Hàn nghĩ đến “bệnh lậu”, không thể không nghĩ tới muội muội Thương Vãn của Hoàng đế, lập tức cảm thấy buồn nôn.
Quay ra nói: “Mặc kệ thúc phụ ngươi đi, hắn chột dạ nên không nghe nổi người khác nhắc đến chuyện ngày xưa của hắn.”
Sở Tu Viễn không khỏi hỏi: “Ta chột dạ cái gì?”
Lâm Hàn liếc hắn: “CHàng biết.” không đợi hắn mở miệng nàng đã hỏi Sở Mộc: “Chuyện này cứ quyết định như thế nhé?”
Sở Mộc đang định gật đầu thì lại không khỏi do dự: “Liệu có nhanh quá không?”
Trong chốc lát Lâm Hàn nghe không hiểu được: “Cái gì quá nhanh?”
Sở Ngọc mở miệng nói: “Ý của Mộc ca là vừa mới hủy hôn ước với Lục gia, đã đi xem mắt với nhà người khác, liệu có phải nhanh quá không.”
Sở Mộc gật đầu: “Truyền đến tai cái cô nương Lục gia kia, lại nói duyên nữ nhân của ta tốt, trong ngoài bất nhất. Hay là lại thêm mấy hôm nữa.” rồi nhìn thúc phụ hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận