Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 17


Mấy người hít một hơi khí lạnh.
Tiểu Sở Bạch miệng méo xệch, Lâm Hàn chưa kịp hỏi hắn làm sao vậy thì hài tử đã "oa" một tiếng khóc toáng lên: "Không muốn cha chết, cha đừng có chết…"
"Cha con sẽ không chết." Lâm Hàn vừa thấy tiểu hài tử vừa khóc vừa giãy dụa lung tung, nha hoàn gầy yếu suýt nữa tuột tay, vội vàng đón hài tử tới: "Có ta ở đây có thể bảo vệ cha con sống lâu trăm tuổi."
Hai người Thẩm Xích Tiêu và Khương Thuần Quân nghe được tiếng khóc cuống quýt chạy tới, đột nhiên dừng bước, liếc mắt nhìn nhau rồi lại đi tới.
"Phu nhân còn biết đoán mệnh nữa ạ?" Thẩm Xích Tiêu vô cùng cung kính hỏi.
Lâm Hàn có hiểu cũng không có bản lĩnh bảo đại tướng quân sống lâu trăm tuổi, huống chi nàng không hiểu. Nhưng mà, đất đai trồng trọt trong không gian của nàng tuy rằng cũng không khác lắm so với đất đai bên ngoài, nhưng tốt xấu gì cũng là không gian bốn chiều nên vẫn có chút đặc thù.
Trong không gian của nàng có một ngọn núi nhỏ, trên núi có một con suối, mỗi ngày nhỏ một giọt nước, một năm mới có thể tích lũy được một bát. Nhưng chỉ cần một giọt đó là có thể trị cảm mạo thương phong bình thường.
Kiếp trước Lâm Hàn có thể từ một tiểu binh trở thành tướng quân, bên người còn có một đám tùy tùng trung thành tận tụy cũng là nhờ có miệng suối kia.
Đại tướng quân xung phong đi đầu, nhiều năm chinh chiến, trên người tất nhiên sẽ có rất nhiều vết thương bên trong bên ngoài. Sau này cho Đại tướng quân uống một chút, để cho hắn sống lâu thêm vài năm, hoàn toàn có thể lấy cớ là do nàng thay đổi phong thủy trong phủ để giải thích.
Lâm Hàn ra vẻ khiêm tốn: "Chỉ hiểu một ít da lông thôi. Là học cùng với thuật sĩ hương dã ấy mà."
"Mấy lời phu nhân nói trước đó ta đều nghe thấy cả. Theo như lời phu nhân nói, mấy năm nay trong phủ liên tiếp xảy ra chuyện cũng không phải là do mệnh đại tướng quân xui xẻo mà là phong thủy trong phủ không tốt?" Khương Thuần Quân hỏi.
Lâm Hàn nào biết được, đang muốn nói bậy, bất thình lình nghĩ đến lời đồn về đại tướng quân. Cái gì mà mặt xanh nanh vàng, lưng hùm vai gấu, luôn cảm thấy phong thủy trong phủ là do có người tạo nên.
"Ao hồ, đình hóng mát này là ai làm chủ đào xây?" Lâm Hàn hỏi.
Khương Thuần Quân: "Lão phu nhân. Chờ một chút, phu nhân hoài nghi lão phu nhân bị người tính kế sao?"
Sở lão phu nhân đã không còn trên nhân thế, mặc dù thật sự bị người che mắt thì cũng không có cách nào hỏi lại bà ấy cả.
Lâm Hàn suy nghĩ một chút: "Cũng có thể lắm. Đợi tướng quân trở về rồi ta sẽ hỏi hắn xem sao."
"Hiện giờ cũng chỉ có thể hỏi tướng quân. Tuy nhiên phong thủy trong phủ, vẫn mong phu nhân nghĩ ra phương pháp phá giải." Khương Thuần Quân nói.
Lâm Hàn gật đầu: "Cái đó là đương nhiên, dù sao ta cũng ở trong phủ mà."
Sau đó Lâm Hàn đưa hài tử cho Hồng Lăng, lại nhìn bốn phía. Nàng phát hiện chuồng ngựa nằm ở góc đông bắc, hai mặt tây, nam trồng đầy hoa cỏ, làm cho người ta cảm giác rất đột ngột. Nàng đành thu hồi tầm mắt, kéo ánh mắt lại gần.
Thấy phía sau hai dãy tiểu viện đông tây, chỗ dựa vào tường mỗi nơi đều có một cái nhà xí vách đất lụp xụp không hề có gì che chắn. Nàng đứng ở chỗ này cũng có thể ngửi thấy được mùi hôi. Ngược lại ở bên cạnh ao nước ở chính giữa lại trồng một hàng thúy trúc xanh biếc, lập tức biết nên làm thế nào.
"Chuyển trúc đến trồng bên cạnh nhà xí, cửa ra vào thì không trồng." Lâm Hàn nhìn lại thấy vẫn còn lại không ít thúy trúc: "Còn lại trồng ở bên cạnh chuồng ngựa, nhưng phải chừa ra một con đường rộng năm thước để có thể thêm cỏ cho ngựa."
Trong nháy mắt Khương Thuần Quân đã hiểu được: "Phu nhân muốn dùng trúc để che chuồng ngựa và nhà xí lại ạ?"
Lâm Hàn khẽ gật đầu: "Đình hóng mát thì đập đi, quăng vào trong ao, lại thuê người đào thêm đất lấp cái ao lại. Đúng rồi, thức ăn thừa xử lý như thế nào?" Nàng quay sang Hồng Lăng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận