Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 191


Hoàng Hậu vẫn luôn lo lắng Lâm Hàn chỉ ra vẻ đối xử tốt với hài tử, thấy nàng nói như vậy thì mỉm cười: “Nó cắn được sao?”
“Mẫu hậu, mềm lắm.” Công chúa Thương Nhàn ngồi bên cạnh Hoàng Hậu nhỏ giọng nói.
Lâm Hàn giải thích: “Sau khi ninh mềm rồi mới ngào đường.”
“Lại là thứ gì vậy?”
Mọi người lập tức bất động. Lúc phản ứng lại đã nhìn thấy hoàng đế Thương Diệu từ ngoài đi vào.
Hoàng Hậu vội vàng đứng dậy nghênh đón.
Lâm Hàn ôm Đại Bảo Bảo đứng lên, Sở Tu Viễn kéo hai nhi tử, Sở Mộc kéo ôm lấy tiểu biểu đệ nhà hắn.
“Cũng không có người ngoài, không cần đa lễ.” Thương Diệu đi đến chỗ Hoàng Hậu vừa ngồi, cung nữ cuống quýt bày thêm đệm.
Hoàng Hậu nhẹ nhàng ngồi xuống: “Bệ hạ hôm nay ——”
“Ai nha, Đại Bảo Bảo, chọc chỗ nào vậy.” Lâm Hàn không biết Hoàng Hậu cụ thể muốn nói gì, chung quy là chắc là sẽ hỏi hoàng thượng có rảnh không. Nếu người đã tới đây, hỏi nhiều như vậy làm gì, để tự y phát hiện ra đi. Suy xét đến chuyện cắt lời Hoàng Hậu, có Sở Tu Viễn cùng Sở Mộc ở đây, Hoàng Hậu cũng sẽ không trách nàng, Lâm Hàn không đợi đế hậu mở miệng, lập tức giao Đại Bảo Bảo đang miệt mài gặm sơn tra cho Sở Tu Viễn: “Phu quân ôm nó.”
Thương Diệu thấy tiểu hài tử trét đường đầy mặt thì nhíu mày: “Đứa nhỏ này bị bỏ đói bao lâu vậy? Một quả hồng thôi cũng khiến nó ăn đến mức không nhận cha nương sao.”
“Phụ hoàng, ăn ngon.”
Tiểu Thái tử đột nhiên mở miệng nói.
Thương Diệu chuyển hướng nhìn nhi tử của y, thấy quai hàm của nó cũng dính đường: “Con chưa từng ăn à? Sao trẫm nhớ trẫm từng mua cho con rồi mà.”
“Phụ hoàng đã từng mua, nhưng không giống với thứ cửu mẫu mang tới. Phụ hoàng nếm thử là biết ngay.” Công chúa Thương Nhàn mở miệng nói.
Thương Diệu phát hiện hộp đồ ăn còn có rất nhiều, lập tức lấy một xiên: “Sao làm nhiều như vậy?”
“Mỗi người một xiên, vừa đủ.” Lâm Hàn nói.
Tay Thương Diệu dừng giữa khoảng không, Hoàng Hậu lộ vẻ lo lắng.
“Làm sao vậy? Bệ hạ.” Lâm Hàn biết rõ còn cố hỏi.
Thương Diệu cười hỏi: “Trẫm ăn thì các ngươi ăn cái gì?”
“Bệ hạ lo lắng chuyện này sao. Đừng lo, thiếp thân mang theo mười xiên, chính là lo lắng bệ hạ tới đây lại không có để ăn.” Lâm Hàn cười hì hì nói.
Thương Diệu thầm nhủ, trùng hợp vậy sao.
Nhìn thê nhi của y đều có phần, lại nhìn Đại Bảo Bảo của Sở gia, nhìn sang hộp đồ ăn, vừa đủ mười xiên.
Thương Diệu cười: “Có tâm.”
Sở Mộc nhìn thúc phụ nhà hắn, lời của thẩm thẩm đúng là làm cho hắn tâm phục khẩu phục nha.
Công chúa nhìn sang mẫu hậu, hình như lúc nãy cửu mẫu đâu có nói như vậy.
Hoàng Hậu cười nói: “Bệ hạ, đệ muội nói cái này không giống với thứ lúc trước bệ hạ đã mua, là do nó đã được ninh mềm trước khi ngào đường.”
Thương Diệu cắn một miếng, mềm mại, trong chua ngoài ngọt, khoang miệng lập tức cảm nhận được hương vị chua chua ngọt ngọt, không còn vị nguyên bản của sơn tra nữa: “Không tồi. Bàn về chuyện ăn uống, trẫm thật không bằng ngươi.”
“Bệ hạ quá khen.” Lâm Hàn cười nói.
Thương Diệu nghẹn lời: “Trẫm đang khen ngươi đấy à?!”
Hoàng Hậu lo lắng.
“Vậy thì không khen.” Lâm Hàn lại nói.
Công chúa và Hoàng Hậu đồng loạt quay sang nhìn Lâm Hàn, ai cũng lo lắng, nàng đang nói cái gì vậy.
Thương Diệu nhìn Sở Tu Viễn: “Người này của ngươi đúng là không dạy dỗ không được!”
Mẫu tử hai người ngẩn người, lúc lấy lại tinh thần lại nhìn thấy Sở Tu Viễn liên tục cười khổ.
“Nàng ấy thích nói đùa, mong bệ hạ thứ tội.” Sở Tu Viễn.
Hoàng Hậu sốt ruột nhìn Thương Diệu.
Hoàng đế hừ một tiếng, lại tiếp tục ăn sơn tra.
Hoàng Hậu chớp mắt, hoàng đế còn ăn được sao. Hoàng Hậu nhìn sang khuê nữ nhà mình, đây là phụ hoàng của con sao
Công chúa cũng ngẩn ngơ, từ khi nào mà tính tình của phụ hoàng nó trở nên tốt như vậy.
Cùng lúc đó, một số người tới Tô gia chúc mừng cũng đang ngơ ngẩn —— Thừa tướng cũng tới rồi, sao Đại tướng quân còn chưa tới.
Lữ Tuấn Tài nhịn không được hỏi Viên Hạo: “Có khi nào Đại tướng quân sẽ không tới không?”
“Không đâu. Hẳn là đang kẹt chuyện gì đó.” Viên Hạo nói.
Lữ Tuấn Tài nhìn trời: “Đã sắp trưa rồi, lúc này còn chưa tới thì chắc là không tới đâu.”
“Đại tướng quân đã nói là làm, sẽ không đâu.” Hạ Chương nói.
Lữ Tuấn Tài: “Hay là quên rồi?”
Viên Hạo nghĩ nghĩ: “Đại tướng quân nhiều việc, ngày hưu mộc cũng không được rảnh rỗi, có lẽ là đã quên.”
“Vậy còn chờ gì nữa, mau đi tìm đi.” Lữ Tuấn Tài nói.
Viên Hạo: “Nhà ta gần Tô gia, ta đi bộ tới đây, làm sao mà qua đó được.”
“Ta cưỡi ngựa tới.” Hạ Chương nói: “Để ta đi tìm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận