Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 172


Sở Tu Viễn bất đắc dĩ nhìn nàng.
Lâm Hàn khẽ nhếch cằm lên, nhìn thẳng hắn, không hề nhân nhượng chút nào.
Sở Tu Viễn không khỏi thở dài một hơi.
Lâm Hàn cũng thở dài theo.
Sở Tu Viễn buồn cười: “Nàng thở dài cái gì?”
“Muốn biết à?”
Sở Tu Viễn cho nàng một ánh mắt để cho nàng tự mình giải thích.
Lâm Hàn lườm hắn một cái, ho khan hai tiếng rồi hắng giọng nói: “Thái hậu là thân nương của bệ hạ, bệ hạ không làm được chuyện thí mẫu. Nhưng bà ta cứ vin vào cái này để kiêu ngạo, cho rằng bệ hạ không có biện pháp với bọn họ, sớm muộn gì cũng phải phế Thái tử lập Hàn vương. Ta đoán đúng không?”
Sở Tu Viễn không biết nàng còn muốn nói cái gì, không gật đầu cũng không phủ nhận, để cho nàng tiếp tục.
“Hiện giờ có ta, không cần các ngươi ra mặt vẫn có thể đánh Thái hậu, ngài còn không hài lòng? Đại tướng quân.”
Sở Tu Viễn: “Không cần trào phúng ta, cũng không cần kích ta, Thuần Quân, Xích Tiêu bọn họ không ngốc.”
Sét đánh giữa trời quang là điều sẽ khiến tất cả mọi người hoài nghi.
Không hoài nghi đến trên người Lâm Hàn là bởi bọn họ không biết Lâm Hàn khi còn nhỏ có kỳ ngộ, cũng không biết hai ác nô chiếu cố Lâm Hàn bị sét đánh chết.
Nhưng loại chuyện này có một sẽ còn có hai, đáng để suy nghĩ sâu xa.
“Trước tiên chàng cứ nói cho ta biết điện Tiêu Phòng cách chủ điện cung Trường Nhạc bao xa đã.” Lâm Hàn nói.
Sở Tu Viễn tính toán khoảng cách hai nơi, yên tâm hơn: “Rất xa, thuật dẫn lôi của nàng không đến được xa như vậy.”
“Một dặm đường à?” Lâm Hàn hỏi.
Một dặm là hơn một trăm trượng. Sở Tu Viễn lại lo lắng thuật dẫn lôi của Lâm Hàn có thể đến xa như vậy: “Hơn một dặm. “
“Vậy ở điện Tiêu Phòng có thể nhìn thấy chủ điện cung Trường Nhạc không?” Lâm Hàn lại hỏi.
Sở Tu Viễn không khỏi hỏi: “Xa như vậy cũng được à?”
“Ta hỏi trước mà.”
Sở Tu Viễn mỗi lần đi tới điện Tiêu Phòng đều là mắt nhìn thẳng, cũng không nhìn ngó lung tung thì làm sao mà biết có thể nhìn thấy hay không: “Không thể.”
Lâm Hàn chưa từ bỏ ý định: “Vậy chàng có cái gì phải lo lắng?” Không đợi hắn mở miệng lại nói: “Quả hồng giòn trong viện chín rồi, để ngày nào đó ta mang một ít qua cho Hoàng hậu. Từ khi gả cho tướng quân đến bây giờ, ta còn chưa tiến cung bái kiến hoàng hậu lần nào cả, cũng nên đi gặp mặt.”
“Trùng hợp, hoàng hậu cô mẫu cũng muốn gặp thẩm thẩm.” Sở Mộc ôm Đại Bảo Bảo tiến vào nói.
Sở Tu Viễn lập tức muốn đạp bay thằng chất tử của hắn ra ngoài - quá biết tiếp lời mà.
“Sao ta lại không biết hoàng hậu muốn gặp thẩm thẩm ngươi?” Sở Tu Viễn hỏi.
Sở Mộc: “Không nói với ngài, ngài biết mới là lạ.”
Sở Tu Viễn càng muốn đánh hắn hơn: “Ngươi…”
“Nương, ôm ôm.” Đại Bảo Bảo trong lòng Sở Mộc vươn tay mũm mĩm, cắt đứt lời cha mình.
Lâm Hàn tiếp nhận cậu nhóc xong liền muốn khuyên nhủ Sở Tu Viễn, lại tìm cách đẩy Sở Mộc đi, chợt khoé mắt liếc thấy Hồng Lăng đi về phía bên này: “Khoan nói đã, hỏi Hồng Lăng tới làm gì.”
Thúc chất hai người theo tầm mắt của nàng nhìn lại, Hồng Lăng đang bước lên bậc thang.
Sở Mộc chuyển đến bên cửa sổ: “Xảy ra chuyện gì? “
Hồng Lăng giật mình, thấy rõ cái đầu bên cửa sổ thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu Hầu gia a. Vừa lúc, có người tìm ngài, Hoàng Kỳ bảo ta hỏi ngài có ở bên này không.”
“Ai…” Sở Mộc định nói ai tìm hắn, bất thình lình nghĩ đến nguyên nhân tại sao hôm qua hắn trở về cách vách nghỉ ngơi: “Hỏng rồi, sao ta lại quên bọn họ được chứ.”
Sở Tu Viễn: “Ai?”
“Mấy bằng hữu tốt quen biết trong quân, đã nói hôm nay tới tìm ta chơi. Thúc phụ, thẩm thẩm, có chuyện gì quay đầu lại nói sau.” Sở Mộc trèo qua cửa sổ chạy ra ngoài.
Sở Tu Viễn hét lên: “Thẩm thẩm ngươi nói ngươi là khỉ, không phải khen ngươi đâu.”
“Ta sẽ coi như thẩm thẩm khen ta.”
Giọng Sở Mộc từ xa xa truyền đến, Sở Tu Viễn nhịn không được nhíu mày.
Lâm Hàn buồn cười: “Ở nhà cũng không phải ở bên ngoài. Phu quân…”
“Đừng gọi ta là phu quân, nàng gọi ta như vậy ta thấy sợ lắm.” Sở Tu Viễn vội vàng cắt ngang lời nàng.
Hồng Lăng ở ngoài cửa sổ nhìn mà vui vẻ.
Lâm Hàn: “Đi hái mấy quả hồng giòn, đừng cho Đại Bảo Bảo ăn quá nhiều.” Nàng đưa hài tử qua.
Tiểu hài tử ôm cổ Lâm Hàn: “Không cần Hồng Lăng. “
“Tiểu công tử, chúng ta đi hái đồ ăn ngon cho phu nhân nhé.” Hồng Lăng vươn tay dụ dỗ cậu nhóc.
Lâm Hàn gật gật đầu: “Nương muốn ăn quả hồng do Đại Bảo Bảo hái.”
Hài tử tỏ ra do dự.
“Đại Bảo Bảo không thương nương à?” Lâm Hàn giả vờ thương tâm khổ sở.
Tiểu hài tử thở một hơi dài nặng nề, trên khuôn mặt nhỏ bé lộ ra vẻ không tình nguyện: “Được rồi.” Cậu nhóc chuyển đến trong lòng Hồng Lăng.
Sở Tu Viễn không hiểu: “Nó thở dài cái gì thế?”
“Nương thật sự là quá khó dỗ.” Hồng Lăng cười tiếp lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận