Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 166


Hồng Ngẫu sửng sốt, không thể tin được Lâm Hàn lại có thái độ như vậy với nàng ta.
Sở Tu Viễn ngược lại muốn cười, không hổ là phu nhân hắn – không giống người bình thường.
“Dẫn đi!” Sở Tu Viễn nghiêm mặt nói.
Dương Thanh Sương trên tay dùng sức, thoáng cái kéo Hồng Ngẫu ra ngoài.
Hồng Lăng theo bản năng gọi: “Hồng Ngẫu…” Chợt nhớ tới chuyện nàng ta đã làm đột nhiên im lặng, quay về phía Lâm Hàn, vẻ mặt bất an, muốn nói lại thôi.
Lâm Hàn: “Ta cũng không trách ngươi.”
“Phu nhân không trách, nhưng… nhưng ta cùng Hồng Ngẫu ngủ chung một chỗ mà lại không phát hiện nàng ấy đi ra ngoài, thật sự không nên a.” Sự bất an trên mặt Hồng Lăng hóa thành tự trách.
Lâm Hàn nhìn về phía nàng ấy hỏi: “Vậy ngươi muốn thế nào đây? Phạt một tháng nguyệt ngân nhé.”
Hồng Lăng kinh ngạc mở to hai mắt, cần phải tàn nhẫn như vậy sao.
Lâm Hàn không khỏi trừng mắt nhìn nàng ấy một cái: “Đi ngủ đi!”
Hồng Lăng: “Nhưng ta...”.
Sở Tu Viễn cắt ngang lời nàng ấy: “Ngươi kiểm tra phòng ngủ chưa, không có người chứ?”
“Không. Thư phòng cũng không có, cửa sổ cũng không mở.” Hồng Lăng vội vàng nói.
Sở Tu Viễn gật đầu: “Vậy thì không còn chuyện của các ngươi nữa. Ta và phu nhân còn có chuyện cần bàn.”
Hồng Lăng không khỏi nhìn về phía Lâm Hàn, trên mặt lại bất giác toát ra vẻ lo lắng.
“Còn chờ ta đưa ngươi đi nữa à?” Lâm Hàn hỏi.
Hồng Lăng hành lễ xong liền chạy ra ngoài, thông báo cho đám người lão Hà.
Trong chốc lát, trong phòng ngoài phòng chỉ còn lại Lâm Hàn, Sở Tu Viễn, cấm vệ cùng thích khách.
Lâm Hàn tò mò hỏ: “Tướng quân còn có chuyện gì nữa?”
“Phu nhân còn gọi ta là tướng quân nữa à?” Sở Tu Viễn nhíu mày, giả vờ mất hứng.
Lâm Hàn chỉ muốn trợn trắng mắt: “Phu quân, có gì chỉ giáo?”
“Đi ra ngoài trước đã.” Sở Tu Viễn kéo Lâm Hàn ra, thấy Dương Thanh Sương đã trở lại: “Thanh Sương, trông chừng bọn họ.” Hắn giao lại mấy thích khách bên kia rồi ra hiệu, ý bảo Lâm Hàn đi tây sương phòng.
Lâm Hàn đặt Đại Bảo Bảo lên giường, chú ý tới Sở Dương và Sở Ngọc tựa vào trên người Sở Mộc thỉnh thoảng lại dụi mắt, thật sự thả lỏng.
Sở Dương và Sở Ngọc không bị thích khách tìm được, lúc bọn họ giao thủ với thích khách, hai hài tử cũng không nhìn thấy, nhưng trong phủ đột nhiên xuất hiện rất nhiều người xa lạ, còn có mấy người chết, Lâm Hàn rất lo lắng tiểu hài tử ngủ không được, hoặc vừa nhắm mắt liền gặp ác mộng.
Hiện giờ thấy bọn chúng như vậy, Lâm Hàn liền lệnh cho đám người Lục Liễu tiến vào trông chừng hai hài tử, thẳng đến khi hai đứa ngủ lại mới đi nghỉ ngơi.
Trong phủ có thích khách xông vào, còn là do Hồng Ngẫu cũng là nha hoàn như các nàng ấy dẫn vào nên Lục Liễu rất lo đương gia chủ mẫu sẽ trách tội liên đới, cho dù Lâm Hàn đã nói nhưng khi Sở Dương cùng Sở Ngọc ngủ thiếp đi rồi, các nàng ấy cũng không dám đi ra ngoài nghỉ ngơi.
Thẳng đến khi Đình úy cùng người trong cung tới, mang cả thích khách và Hồng Ngẫu đi, băng bó vết thương cho cấm vệ bị thương, Lâm Hàn và Sở Tu Viễn quay về phòng ngủ, mấy người tiểu nha hoàn mới dám đi ra ngoài.
Nhưng mà, hết thảy chuyện này Lâm Hàn cũng không biết, cũng không rảnh bận tâm, bởi vì Sở Tu Viễn nói một câu làm cho nàng mặt không có chút máu.
“Thuật dẫn lôi của phu nhân là học theo ai?” Sở Tu Viễn liếc mắt một cái nhìn chằm chằm Lâm Hàn: “Không nên có ý đồ ngụy biện, chuyện nàng biết thuật dẫn lôi là tự nàng nói ra.”
Lâm Hàn cứng họng: “Chàng…không phải không tin sao? Chuyện qua rồi nhắc lại làm gì chứ?”
Sở Tu Viễn cười.
Lâm Hàn bị hắn cười đến mức run rẩy: “Chàng… trúng tà à?”
“Nàng mới trúng tà.”
Lâm Hàn thuận thế gật đầu: “Đúng vậy, ta trúng tà, cho nên chàng đừng có hỏi nữa. Khi ta ổn rồi thì chàng lại hỏi.” Không đợi hắn mở miệng đã kéo chăn tơ tằm bịt kín đầu.
Sở Tu Viễn sửng sốt trong chớp mắt, đợi hắn phục hồi tinh thần, người dưới chăn tơ tằm đã biến thành nhộng tằm. So sánh với thuật dẫn lôi của nàng, Sở Tu Viễn không hiểu sao cảm thấy buồn cười.
“Phu nhân, tránh được hôm nay tránh không được ngày mai.” Sở Tu Viễn cười nhắc nhở nàng.
“Có thể trốn được một ngày là một ngày.”
Tiếng ong ong từ trong chăn truyền ra, Sở Tu Viễn bật cười thành tiếng.
“Cười cái gì?”
Sở Tu Viễn ho nhẹ hai tiếng đè xuống ý cười: “Phu nhân, như thế này không giống nàng đâu.”
“Vậy làm sao mới giống ta?”
Sở Tu Viễn: “Xốc chăn lên, lớn tiếng nói, đúng, ta đúng là biết thuật dẫn lôi đấy. Thế mới đúng là nàng.”
“Phép khích tướng đối với ta cũng vô dụng thôi.”
Sở Tu Viễn: “Thuật trì hoãn đối với ta cũng vô dụng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận