Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 526


Bàn rảnh trống không kia của Lâm Hàn nhéo một cái lên cánh tay của hắn. Trước khi cánh tay nàng buông xuống Sở Tu Viễn đã nắm lấy tay nàng: “Đừng nhốn nháo, nhiều người đang nhìn lắm đấy.”
Lâm Hàn ngước mắt lên nhìn, trông thấy có một vài người nhìn về phía này đang vội vàng quay mặt đi. Lâm Hàn lấy làm vui: “Kẻ nào kẻ nấy đều rất không có tiền đồ, quang minh chính đại để bọn họ nhìn mà cũng không dám nhìn.”
Sở Tu Viễn: “Khá là không có tiền đồ.”
“Cha? Nương? Đúng thật là hai người?!”
Bước chân của Sở Tu Viễn dừng lại, quay sang nhìn Lâm Hàn, không dám tin nổi.
Lâm Hàn không khỏi bảo: “Không trùng hợp như thế đấy chứ. Vừa đi vào đã bị bắt gặp rồi.”
Sở Tu Viễn cũng không dám tin trên đời lại có chuyện trùng hợp như thế, hắn sợ cái gì thì cái ấy đến. Nhưng đương lúc hắn nhìn theo giọng nói, bốn thiếu niên cao thấp không đồng đều đang chen khỏi dòng người chạy về phía bọn họ.
Phản ứng đầu tiên của Sở Tu Viễn là bỏ đi cùng với Lâm Hàn.
Thế nhưng trong bốn đứa có một vị là Thái tử đương triều, hắn không nhận ra con trai chứ không thể không nhận ra cháu trai ngoại được.
Sở Tu Viễn nặn ra một nụ cười nhạt: “Sao các con lại ở đây?”
Đại Bảo Bảo hỏi ngay mà chẳng nghĩ ngợi gì: “Sao hai người lại ở đây?”
Bên cạnh Lâm Hàn truyền đến một tiếng kêu kinh ngạc: “Nàng là nữ nhân?!”
Lâm Hàn quay đầu lại nhìn, chính là hai vị cô nương trẻ tuổi đã nói bọn họ là “đồng tính luyến ái nam” trước đó. Tiếc rằng lúc này Lâm Hàn không có thì giờ để ý nhiều đến như thế, nói với Đại Bảo Bảo đang chờ bọn họ trả lời rằng: “Bọn ta đến mua ít đồ.”
Không đợi mấy đứa trẻ con mở miệng đã hỏi: “Các con không phải nên ở bên trong đó sao?”
Thái tử đáp lời: “Bọn con đang định quay về ạ. Cữu mẫu muốn mua thứ gì thế? Nói không chừng bọn con đã mua rồi.”
Lâm Hàn: “Định mua thì là nướng thịt dê.”
Thái tử kinh ngạc à lên một tiếng: “Cái này thì bọn con chưa mua. Cữu mẫu định làm thịt dê xiên nướng cho con ư?”
Đại Bảo Bảo mở miệng nói: Không phải! Là làm cho ta.”
Thái tử hiểu rõ tiểu biểu đệ của cậu nhất, lúc này không nhảy dựng lên thì không phải Đại Bảo Bảo của Sở gia. Vì vậy nên Thái tử chẳng buồn tranh với nó: “Là làm cho ngươi.”
Đại Bảo Bảo cười đắc ý, nắm lấy cánh tay còn lại của Lâm Hàn: “Nương, con mua cho nương, con vẫn còn tiền.”
Thái tử thấy vậy bèn dịch đến bên cạnh Sở Ngọc, vẻ mặt cạn lời cùng với buồn cười.
Sở Ngọc bá cổ Thái tử, nhỏ giọng nói: “Đợi chốc nữa cữu phụ ngươi sẽ phải xử lý nó thôi.”
Thái tử không khỏi ngoảnh đầu lại nhìn cữu phụ cậu một cái. Chỉ thấy cữu phụ cậu kéo cữu mẫu cậu đến bên người, hòng cách Đại Bảo Bảo xa một chút.
Đại Bảo Bảo túm lấy cánh tay của Lâm Hàn, lại chen đến bên cạnh nương cậu lần nữa.
Hàng mày Sở Tu Viễn hơi cau lại, hắn bảo: “Đại Bảo Bảo, có biết trong nhà chúng ta ai là người béo nhất không?”
Thái tử vui sướng nhỏ giọng nói: “Nhị Bảo, nhất định nó sẽ nói là đệ béo nhất.”
Lời vừa dứt, Thái tử nghe thấy Đại Bảo Bảo nói: “Đại ca ạ.”
Sở Dương tức quá hóa cười: “Phải, béo tới nỗi đi không nổi nữa, sau này chớ gọi ta đá xúc cúc với nữa.”
Đại Bảo Bảo lập tức sốt sắng, kéo cánh tay của nương cậu một cái: “Đại ca lại bắt nạt con.”
Lâm Hàn thấy cậu đi đường nhưng không nhìn đường, bèn kéo thằng bé đến bên người: “Ta chỉ trông thấy con ăn h.i.ế.p đại ca con thôi.”
Đại Bảo Bảo chớp mắt: “Không hề. Điều con nói là sự thật. Đại ca, huynh còn, còn không giảm cân là sang năm đến Thái Học sẽ không có ai chơi với huynh đâu.”
Sở Dương nói thầm, tốt nhất là không có ai chơi với nó, để cậu một mình yên tĩnh suy xét vụ án trong hồ sơ.
Nhưng nếu như cậu nói sự thật, trái lại Đại Bảo Bảo còn không tin. Sở Dương bèn dứt khoát đáp: “Đệ tưởng rằng đến khi đệ đến Thái Học là có người chơi với đệ ư?”
Đại Bảo Bảo gật đầu: “Ta là bảo bảo thông minh nhất đẹp nhất trong nhà chúng ta.”
Lời này Thái tử không đồng ý, không kiềm lòng được nói: “Sở Bạch Bạch, ngươi phải biết xấu hổ chút chứ.”
Giữa biểu huynh biểu đệ đã quen nhốn nháo, Đại Bảo Bảo nghe lời ấy không những không tức giận mà còn hếch cằm lên đáp: “Không phải là ta không biết xấu hổ, là tự mình biết mình.”
Thái tử lấy làm vui: “Cái lời tự mình biết mình này mà biết đệ dùng như thế, có thể tức đến độ biến thành người tẩn đệ một trận mất.”
Đại Bảo Bảo gật gù đắc ý: “Tiếc là nó không biết biến thành người. Hừ!”
Thái tử quay sang nói với Sở Ngọc: “Tiểu Ngọc, đệ không đánh nó à?”
Cách một trượng, hai người chủ tớ đang chuẩn bị đi về phía Nam dừng bước lại.
Tiểu nha hoàn ngoảnh đầu lại hỏi chủ tử nàng ấy: “Sao không đi nữa ạ? Cô nương.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận