Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 404


Sở Mộc vui vẻ, cao giọng nói: “Đại Bảo Bảo, nghe thấy không?”
“Mẫu thân bất công, thiên vị.” Tiểu hài tử lớn tiếng nói.
Lâm Hàn buồn cười: “Ta thiên vị ai?”
“Ngài thiên vị cha! Chân cha chuột rút, ngài lập tức làm tôm sông cho cha ăn. Con muốn ăn bánh gạo xào cua nhưng nương lại không làm cho con. Cha không thoải mái, nương chữa bệnh cho cha, nhưng lại không cho con coi bệnh.” Tiểu hài tử thở hồng hộc, nói xong lập tức quay đầu rời đi, bước tới cửa lại không cam lòng, dừng lại trừng mắt nhìn Lâm Hàn nói: “Con không thích nương nữa!”
Lâm Hàn buồn cười: “Nương còn chưa nói xong mà con đã chù ụ như vậy rồi, xem ra là rất tức giận.”
“Con rất tức giận!” Tiểu hài tử hừ một tiếng, muốn bước ra ngoài.
Lâm Hàn: “Không muốn nghe ta nói xong à?”
Tiểu hài tử dừng lại.
Lâm Hàn: “Sở Bạch Bạch, con mới bảy tuổi, còn cách thời điểm thành gia lập nghiệp tận mười mấy năm, ta không hầu hạ cha con cho tốt, lỡ đâu hắn bệnh không dậy nổi, nương lấy cái gì nuôi các con? Lại nói tới cứu ngải, con có thể, nhưng một lần cứu ngải mất hơn nửa canh giờ, toàn thân đều đổ mồ hôi, con có thể chịu được sao?”
“Con —— con có thể!” Tiểu hài tử nói.
Lâm Hàn gật đầu: “Vậy để hôm khác ta tìm thêm hai y giả. Đại ca và nhị ca con đâu? Hỏi xem bọn nó có muốn cứu ngải không, miễn cho bọn chúng trách ta bất công.”
Tiểu hài tử không chút suy nghĩ liền nói: “Bọn họ không cần!”
Lâm Hàn muốn cười: “Con không hỏi cũng biết sao?”
Tiểu hài tử dùng sức gật đầu: “Con biết.”
“Nhưng ta lại không biết.” Sở Ngọc từ sương phòng phía tây bước ra.
Sắc mặt tiểu hài tử thay đổi, muốn cầu cứu mẫu thân nhà nó, nhưng mà, cảm thấy như vậy quá mất mặt, không giống nam tử hán nên cũng ngẩng đầu ưỡn ngực: “Huynh viết thực đơn đến mức choáng váng rồi, cái gì cũng không biết.”
“Đáng tiếc, ta còn biết đánh đệ.” Sở Ngọc xoa tay hầm hè.
Tiểu hài tử cuống quýt chạy vào phòng: “Mẫu thân, cứu con!”
Lâm Hàn bắt lấy tay nó, hỏi: “Con nói xem nếu ca ca đánh con khóc, nương có giáo huấn nó và đứng về phía con không?”
“Sẽ bênh con.” Tiểu hài tử buột miệng thốt ra.
Sở Ngọc đột ngột dừng chân, đứng ngoài cửa, chỉ vào nó: “Vậy tới đây để ta đánh một trận, nhìn xem nương có bênh đệ mà quở trách ta không.”
“Dựa vào đâu chứ?” Tiểu hài tử gắt gao ôm chặt cánh tay Lâm Hàn, nghiêng đầu nói: “Đệ đâu có ngốc!”
Sở Dương chạy sang nói: “Đệ đúng là quá thông minh mà.”
“Đại ca cũng cảm thấy đệ thông minh sao?” Tiểu hài tử cười, rất ngượng ngùng.
Sở Dương lập tức muốn thở dốc, suy tư hồi lâu cũng không biết nên nói gì, dứt khoát nói với Lâm Hàn: “Mẫu thân, bọn con cũng muốn thử xem.”
Lâm Hàn: “Vậy ghép giường của hai đứa lại làm một đi, mấy người các con nằm song song với nhau là được.”
Sở Mộc nghe vậy không nhịn được hỏi: “Khi nào?”
“Tìm được y giả tốt rồi nói. Đa số đại phu trong thành này đều là lang băm cả.” Lâm Hàn nói.
Sở Mộc: “Hà tất phải phiền toái như vậy, tìm bệ hạ mượn hai người là được.”
Lâm Hàn cũng từng nghĩ vậy nhưng nàng cảm thấy phiền: “Một tháng hai lần, ngươi không cảm thấy phiền sao?”
Sở Mộc muốn hỏi vì sao lại là hai lần. Lại nghĩ tới lúc nãy Sở Tu Viễn đã nói một tháng ba lần, vội vàng nuốt những lời muốn nói trở về: “Thường xuyên như vậy khá phiền phức. Ta đây nghe thẩm thẩm.”
Lâm Hàn: “Nếu ngươi cưới một tức phụ, để tức phụ ngươi học mấy cái này sẽ không phiền nữa. Muốn cạo gió lúc nào thì cạo. Muốn cứu ngải lúc nào thì cứu.”
“Vì chuyện này mà phải cưới lão bà sao?” Sở Mộc liên tục lắc đầu: “Ta tình nguyện không làm.”
Sở Tu Viễn muốn nói chỗ tốt khi cưới lão bà không chỉ có riêng cái này. Ít nhất mùa đông còn có thể vùi đầu vào lồng ngực ấm áp. Nhưng hài tử và Lâm Hàn đều ở đây, cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám nói đâu.
Sở Tu Viễn đơn giản hỏi: “Gạo Quan Đông thế nào rồi?”
“Gạo Quan Đông?” Sở Mộc ngẩn người, vội nói: “Vừa nãy ta đã muốn nói với ngài rồi. Thẩm thẩm nói trúng rồi, gạo bên đó thơm hơn gạo của chúng ta, hơn nữa cơm nấu ra vừa mềm vừa căng mọng. Đúng rồi, ta mang về mấy trăm cân, đều ở trên xe ngựa, tối nay cúng ta thử xem sao?” Nhìn về phía Lâm Hàn.
Lâm Hàn: “Cà vỏ chưa?”
Sở Mộc lắc đầu: “Người hiểu việc đồng áng nói với ta thứ này chỉ cần cà vỏ trước khi ăn là được.”
“Vậy hôm nay không ăn được.” Sở Tu Viễn nói.
Sở Ngọc hỏi: “Vì sao chứ?”
“Hạt gạo vẫn còn nằm trong vỏ thóc, phải mất hơn hai canh giờ mới có thể tách hết hạt ra. Hơn nữa nhà ta cũng không có máy giã gạo.” Sở Tu Viễn nói.
Lâm Hàn: “Cái dùng đánh bánh gạo kia chắc có thể dùng để tách hạt thóc. Ngày mai thử xem sao. Ta sai nhà bếp giết gà, hôm nay nhà ta ăn gà hầm khoai tây, bánh khoai tây, khoai tây sốt chua ngọt và canh khoai tây đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận