Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 243


“Thế thì làm người lao động trí óc vậy.” tuổi còn nhỏ mà có thể ghi nhớ một câu dài như thế, tiểu hầu gia không khỏi bội phục thẩm thẩm hắn, nếu không phải hôm qua thẩm thẩm hắn thuận theo mấy đứa trẻ thì tiểu Thái tử không thể nhớ rõ ràng như thế được: “Nhưng ngươi có biết làm như thế nào không?”
Tiểu Thái tử thành thật lắc đầu: “Biểu ca biết ư?”
“Ta biết, nhưng cữu mẫu ngươi hiểu biết còn nhiều hơn.” Sở Mộc giao nó cho Hoàng Kỳ: “Chốc nữa hỏi cữu mẫu ngươi ấy.”
Tiểu Thái tử không đợi nổi đến chốc nữa, đến chính viện trông thấy Lâm Hàn bèn hỏi ngay: “Cữu mẫu, con muốn làm người lao động trí óc, như thế nào mới có thể làm người lao động trí óc ạ?”
“Nương, con cũng muốn.” Sở Dương từ trong sương phòng phía Tây chạy ra.
Lâm Hàn ngẫm nghĩ: “Bắt đầu từ việc mua sắm trước.”
“Mua sắm đồ?” Sở Ngọc chạy ra, trên mặt đầy vẻ khó hiểu: “Mua sắm làm như thế nào ạ?”
Lâm Hàn: “Các con bắt đầu học từ những thứ đơn giản trước. Nếu như đi mua bút, chưởng quỹ nói năm trăm thì các con có thể hỏi bốn trăm có bán hay không. Chưởng quỹ nói không được. Các con cứ nói mấy câu dễ nghe, ví dụ như, chưởng quỹ này, sau này bọn ta đều tới nhà ngươi mua, hay chưởng quỹ nãy, bọn ta chỉ có chừng này tiền thôi.”
“Nếu hắn thật sự không bán thì các con đổi sang nhà khác, thấy cùng loại thì thêm một chút xíu, như bốn trăm mốt. Như thế thì tiền thừa còn lại các con có thể mua kẹo hình, hoặc xúc cúc.”
“A, con biết rồi.” Sở Dương nói, “Lúc bọn con bán dưa có gặp phải một nữ nhân tuổi rất cao, mua hai quả Kim Linh Tử, còn bảo bọn con tặng thêm một quả. Con không đồng ý thì bà ấy bèn bảo tiểu công tử, ta lấy quả xấu này, ta lấy quả nhỏ này. Con bị bà ấy nói ngại quá nên bèn cho bà ấy. Nương, bà ấy lừa con sao?”
Lâm Hàn nhắc nhở nó: “Là tự con ngại ngùng.”
“Được rồi, được rồi.” Sở Dương thừa nhận: “Vậy bà lão ấy cũng sẽ biết ngại ngùng sao?”
Lâm Hàn: “Bà lão mà gặp người lớn như ta và cha con thì sẽ không ngại ngùng. Gặp mấy đứa trẻ con như các con, nếu không đòi rẻ các con một chút thì bà ấy sẽ cảm thấy bản thân không vớt vát được tiền của trẻ con thì sẽ hơi ngại ngùng. Nhưng không bao gồm tất cả mọi người.”
Tiểu Sở Dương ngẫm nghĩ rồi đáp: “Vậy chúng ta chọn người trông biết ngại ngùng đi.”
“Ăn cơm trước đã.” Sở Tu Viễn cất lời, “Ăn xong thì để Mặc Dương đi cùng các con.”
Sở Ngọc không khỏi hỏi: “Người và nương không đi ạ?”
Sở Tu Viễn: “Bọn ta đi cũng không thể theo các con vào trong được. Tự các con đi, ta và Mộc ca của con đi giải quyết công vụ, nương con ở nhà nấu đồ ăn ngon cho mấy đứa con.”
Mấy đứa trẻ từng bán trái cây bên lề đường, tuy rằng chỉ có một lần nhưng một lần ấy cũng gặp được kha khá người. Hôm qua lại bán khoai môn một lần nữa nên trò chuyện với rất nhiều người, nghe nói Lâm Hàn ở nhà thì cũng không hề nhút nhát giống như trước, kể cả Đại Bảo Bảo.
Ăn cơm xong, mấy đứa trẻ để cho Hàn Mặc Dương bế lên trên xe, một đoàn cấm vệ đi theo đến phố Tây.
Nói đi cũng phải nói lại, Sở Tu Viễn cũng không hề lừa mấy đứa trẻ, Lâm Hàn phải làm món bánh khoai lang cho chúng nó. Có điều là đợi sau khi người trong cung đến, Lâm Hàn mới bảo đầu bếp rửa sạch khoai lang rồi nghiền vụn, rửa bột khoai lang đi rồi đem đi nấu.
Sở Tu Viễn thấy đơn giản như thế thì không khỏi lộ ra vẻ hoài nghi: “Phu nhân, thế này là xong rồi sao?”
“Còn nữa, nhưng tương đối phiền phức.” Lâm Hàn nói.
Sở Tu Viễn nhìn người trong cung rồi nhỏ giọng nói: “Phiền phức thì để bọn họ giúp đỡ, bệ hạ sẽ không đối đãi kém với ta và nàng đâu.”
“Lại thưởng ta trăm vàng nữa?” Lâm Hàn hỏi.
Sở Tu Viễn cười đáp: “Cho dù không phải hoàng kim thì cũng sẽ là thứ đồ mà ta và nàng cầm tiền cũng không mua được.”
Lâm Hàn không tin, nhưng Sở Tu Viễn không cần thiết phải lừa nàng, thế là nàng bèn bảo đầu bếp đi tìm đồ đạc làm mì ra.
Năm ngoái, lần đầu tiên Lâm Hàn ăn món mỳ tròn, nàng đã rất kinh ngạc, đến phòng bếp vừa trông thấy nàng suýt nữa đã bị sự thông minh của người xưa làm cho ngẩn ngơ… mỳ không phải thái ra mà là dùng một cái vật hình trụ rất giống với muôi thủng để ép ra.
Lâm Hàn đợi đầu bếp lấy đồ ra, rồi sai người trong cung nhồi tinh bột khoai lang thành một khối bột mềm, sau đó đặt khối bột vào trong “muôi thủng”.
Sợi bột mà đầu bếp ép ra rơi vào trong nước sôi nóng hầm hập, luộc một lúc rồi vớt ra để nguội, để ráo rồi thì chính là miến khoai lang.
Sở Tu Viễn vẫn luôn đứng bên cạnh quan sát, thấy cảnh ấy thì không khỏi hỏi: “Vẫn còn phải phơi ráo mới có thể ăn?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận