Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 380


Mấy hài tử đồng thời nhìn về phía Sở Tu Viễn, lập tức nhìn nhau, trăm miệng một lời: “Chúng con cũng bị nóng trong người.”
Lâm Hàn suýt nữa bị sặc ớt, cuống quít nuốt xuống, với tay lấy ly nước ở giữa bàn vuông uống một ngụm lớn rồi mới thoải mái được: “Tại sao ta lại không biết.”
“Nương cũng không biết cha nóng trong người à?” Sở Dương nói.
Sở Tu Viễn: “Ta bị nóng trong thật mà.”
Sở Dương gật đầu: “Con cũng bị nóng trong thật đấy.”
Tiểu thái tử tiếp lời: “Cữu phụ, phụ hoàn nói tiểu hài tử tì vị yếu, không thể ăn đồ ăn quá cay.” Dừng một chút: “Chỉ ăn một chút thôi cũng đã bị nóng trong người rồi.”
Sở Tu Viễn há miệng: “...Không nghe cữu mẫu của ngươi nói ra, chén của ngươi không giống nàng.”
Nha hoàn bà tử tiến vào, tiểu thái tử quay đầu nhìn lại, trên mỗi chén đều nổi một tầng ớt đỏ rực: “Không giống sao?” Tiểu thái tử quay sang cữu phụ mình.
Sở Tu Viễn cũng chú ý tới điểm này, liền quay sang phía Lâm Hàn, phát hiện khuôn mặt Lâm Hàn đỏ bừng, lập tức nhịn không được nhíu mày: “Phu nhân, thứ này…”
“Nhìn một đám các ngươi kìa.” Lâm Hàn lấy khăn tay ra lau miệng: “Một người là Đại tướng quân uy danh hiển hách, một người là Thái tử đương triều, một người lập chí trở thành Đình úy, một người muốn danh dương thiên hạ, một người muốn vượt qua Đại tướng quân, chỉ một chút ớt như thế này thôi mà đã làm các ngươi sợ rồi à?”
Trong nháy mắt một lớn bốn nhỏ khuôn mặt đỏ bừng. Trong đó Sở Tu Viễn là người phản ứng đầu tiên: “Phu nhân, việc ăn cay cùng với vi phu là Đại tướng quân chẳng liên quan gì với nhau cả. Hơn nữa, cũng không phải là vi phu không ăn cay được, chỉ là trong chén này của nàng…”
“Quá nhiều, nương.” Sở Dương nói tiếp.
Lâm Hàn chỉ vào tiểu nha hoàn vừa mới đặt dầu vừng và dấm xuống: “Cho thêm một chút dầu vừng và dấm vào là không còn cay nữa. Ta đã chuẩn bị cho mọi người rồi.”
Lông mày Sở Tu Viễn tản ra, cười nói: “Tại sao nàng không chịu nói sớm.” Ngồi xuống liền cầm muỗng lên.
Lâm Hàn vươn cánh tay đánh vào mu bàn tay hắn.
Trong lòng Sở Tu Viễn tràn đầy nghi hoặc: “Lại làm sao vậy?”
“Cha chưa rửa tay.” Sở Ngọc nói.
Trong lòng Sở Tu Viễn tự nhủ, không rửa thì không rửa thôi - ăn bẩn sống lâu mà.
Nhưng mà mấy hài tử đều đang nhìn, Sở Tu Viễn thân là trưởng bối chỉ có thể làm gương, liền thành thành thật thật đứng lên rửa tay.
Thái tử dùng cơm ở Sở gia, Sở gia liền thực hiện chế độ chia cơm.
Lâm Hàn và Sở Tu Viễn ngồi cạnh nhau ở ghế chủ vị, tiểu thái tử ngồi xuống bên cạnh Sở Tu Viễn, ba hài tử lần lượt ngồi ở hai bên trái phải, cho nên món ăn hôm nay đều bày trên từng đĩa nhỏ, hơn nữa đĩa nào cũng giống nhau.
Lâm Hàn đợi một lớn bốn nhỏ trở về, liền chỉ vào đĩa miến ở trước mặt mình: “Món này gọi là kiến leo cây. Nếu ăn miến chua cay không quen thì có thể ăn cái này trước.” Nhìn về phía tiểu thái tử: “Ta còn làm bánh rán hành cho mấy đứa nữa.”
Tiểu thái tử thấy có rất nhiều lựa chọn, lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Cảm ơn cữu mẫu.”
“Không cần nói cảm ơn.” Lâm Hàn nói rồi quay về phía Đại Bảo Bảo: “Phần của con ít, không phải là nương thiên vị mà là sợ con ăn không hết.”
Sở Đại Bảo Bảo duỗi cổ nhìn chén của cha nương và mấy vị ca ca, cái gì bọn họ có thì nó cũng có: “Con biết rồi, nương.”
Lâm Hàn chú ý tới động tác nhỏ của nó, trong lòng tự nhủ, nếu không giống nhau thì con sẽ không nói là biết rồi mà sẽ náo loạn với ta.
“Phu quân, sao lại không ăn?” Khóe mắt Lâm Hàn liếc qua thấy Sở Tu Viễn vẫn nhìn chằm chằm miến chua cay nhíu mày, cố ý hỏi: “Thật sự là nóng trong người hay là sợ nóng trong người?”
Sở Tu Viễn ngẩng đầu: “Nàng nói xem, phu nhân của ta?”
Tiểu thái tử cuống quít quay mặt sang chỗ khác, nuốt miếng bánh phun đến khóe miệng xuống rồi mới quay lại, nín cười nói: “Ta đoán là cữu phụ sợ nóng trong người.”
“Để sau ta gặp phụ hoàng ngươi sẽ nói ngươi thích ăn miến chua cay nhất.” Sở Tu Viễn từ từ nói.
Tiểu thái tử liền ỉu xìu.
Lâm Hàn: “Hù dọa Dịch nhi làm gì? Bản thân đã nhát gan rồi mà còn không cho người ta nói à?”
Sở Tu Viễn há hốc mồm, muốn nói đây không phải là nhát gan, đột nhiên phát hiện Đại Bảo Bảo hút một sợi, giống như ăn mì bình thường vậy.
“Đại Bảo Bảo, có cay không?” Sở Tu Viễn hỏi.
Tiểu hài tử gật đầu: “Có hơi cay một chút, còn chua chua nữa, ăn ngon giống như ăn hạt đậu phộng vậy. Sao cha lại không ăn thế? Không thích ăn à? Cha, đưa phần miến của cha cho con ăn được không?”
“Không được.” Sở Tu Viễn nói, quay về phía Sở Ngọc và Sở Dương, muốn nhìn xem thử bọn chúng có ăn không.
Sở Ngọc cười cười: “Cha, trước mặt ngài có bánh, nếu quá cay có thể ăn chút bánh mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận