Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 85


Nhưng mà, ở trước mặt Sở Tu Viễn nàng vẫn khoe khoang khoác lác —— nàng am hiểu trồng trọt. Không biết cũng phải giả bộ cao thâm khó lường: “Không phải. Ta chỉ biết là nó phát triển chậm hơn dưa leo thôi.” Nàng lại sợ hắn hỏi thêm thứ khác: “Chúng ta qua phía tây xem một chút, bên tường có rất nhiều dưa, không biết đã lớn chưa.”
Vừa lúc Sở Tu Viễn cũng tò mò, lướt qua nhà xí phía tây đi về phía nam hai thước, nhìn thấy trên cây trúc xanh mướt có dây leo xanh biếc, trên dây leo xanh có một thứ màu trắng to bằng nắm tay: “Đây là dưa trắng à?”
Lâm Hàn nhướng mày, Đại tướng quân quả thật là người tốt.
“Là dưa trắng.” Không cần giải thích, trên mặt Lâm Hàn cười tươi hơn một chút: “Qua sáu bảy ngày nữa là chín rồi. Nhưng không phải thời điểm ngon nhất.”
Sở Tu Viễn: “Giữa tháng năm à?”
“Trước và sau mùng mười.”
Sở Tu Viễn nhẩm tính thời gian một chút: “Cũng không còn mấy ngày nữa, bên kia cũng là dưa trắng à?”
“Đó là dưa xanh.” Lâm Hàn nhìn về phía nam một chút: “Không ngọt giống như dưa trắng, nhưng mà lại mềm, giống như bánh ngọt vậy.”
Sở Tu Viễn: “Cũng là trước sau mùng mười tháng năm là chín à?”
“Chắc là vậy.”
Sở Tu Viễn không khỏi nhìn về phía nàng.
“Thật ra ta cũng không am hiểu lắm, trước kia vào khoảng thời gian này ta đã từng ăn rồi.” Lâm Hàn nói: “Ta chỉ là sợ hái xuống sớm ăn bị đau bụng, cho nên…” Nàng nhìn hắn, ngươi có hiểu ý của ta không?
Sở Tu Viễn hiểu ra, cũng không đào sâu thêm nữa: “Phía nam dưa xanh là cái gì? Chính là ở gần cây sơn tra ấy.”
“Đó là quả dại, rất nhiều nhà dân chúng đều có, tướng quân có lẽ đã từng ăn rồi.” Lần này Lâm Hàn không lừa Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn cũng hiểu, đi qua cầm lên xem xét, thiếu chút nữa sửng sốt: “Khổ qua - mướp đắng sao?”
Lâm Hàn muốn hỏi qua cái gì, vừa nghĩ tới bộ dáng mướp đắng nhịn không được bật cười: “Cùng họ với mướp đắng, nhưng bên trong lại ngọt. Khi chín thì lớp vỏ bên ngoài chuyển thành màu vàng óng, thịt bên trong màu đỏ, tướng quân chưa từng ăn sao?”
Sở Tu Viễn cũng chưa từng nghe nói qua: “Ta không bằng phu nhân kiến thức rộng rãi.”
“Sao ta nghe thấy lời này có vẻ chua chua a.” Lâm Hàn thuận miệng trêu chọc.
Sở Tu Viễn tiếp: “Phu nhân không nghe lầm đâu.”
Lâm Hàn sửng sốt.
“Nương, nương đâu rồi? Đại Bảo Bảo nhớ ngài lắm.”
Sở Tu Viễn không khỏi đỡ trán, hài tử này không thể để cho hắn được yên tĩnh một lúc à.
“Nương không nhớ đệ đâu.”
Tiếng Sở Dương truyền tới.
“Nương mới không nhớ huynh ấy!”
Tiếng rống của Đại Bảo Bảo chui vào lỗ tai Sở Tu Viễn, Sở Tu Viễn thở dài: “Chúng ta đi qua đó đi.”
“Đại khái là nhìn thấy dưa leo đây mà.” Lâm Hàn nói xong theo Sở Tu Viễn đến chủ viện, quả nhiên trên bàn bày bốn quả dưa leo.
Lâm Hàn dắt Đại Bảo Bảo đi qua đưa cho Sở Tu Viễn một quả, thấy Sở Ngọc đưa tay: “Con ăn chung một quả với nương, ca ca và Đại Bảo Bảo ăn một quả, còn lại quả kia để lại cho Sở Mộc. Đừng trách nương keo kiệt, tối nay chúng ta còn ăn dưa leo xào trứng gà nữa, bây giờ ăn nhiều rồi đến tối không ăn cơm nổi.”
Nhị công tử bẻ ra một nửa cho Lâm Hàn: “Cái này còn có thể xào ăn ạ?”
“Có thể.” Lâm Hàn nói.
Sở Đại Bảo không nhịn được liền hỏi: “Ngon không ạ?”
“Khẩu vị mỗi người không giống nhau, ta và cha con thích, chưa chắc các con đã thích.” Lâm Hàn nói: “Nếu thích thì ăn nhiều một chút, không thích thì ăn cái khác.”
Hai huynh đệ Sở Dương và Sở Ngọc thích nhất là nghe Lâm Hàn nói như vậy, nghe vậy một người cầm một nửa quả dưa leo kéo Đại Bảo Bảo ra ngoài, đừng quấy rầy phụ mẫu nói chuyện.
Lâm Hàn lại muốn đánh mấy đứa nhóc, lúc nên khéo hiểu lòng người thì lại ầm ĩ, không cần khéo hiểu lòng người thì so với bất cứ lúc nào cũng hiểu chuyện hơn.
Cũng may không bao lâu, Sở Mộc đã trở về. Lâm Hàn cầm lấy mớ rau sam tươi rồi xách Đại Bảo Bảo tới trước mặt, nghiền nát rau sam rồi bôi lên chỗ muỗi đốt.
Sau đó nhìn chằm chằm mấy người hầu chống màn chống muỗi cho mấy hài tử, làm túi hương đuổi muỗi, buổi tối đặt ở bên cạnh, để tránh muỗi chui vào màn cắn chúng.
Làm xong hết mọi việc, tất cả mọi người đều đói bụng, đừng nói dưa leo xào trứng gà mà ăn cơm không cùng bánh bột mì cũng cảm thấy cực kỳ ngon miệng.
Hôm sau, sau khi ăn sáng xong Sở Tu Viễn đến thư phòng một lát liền ngồi không yên. Suy tư một lát, hắn đứng dậy ra cửa rẽ trái, mệnh bà tử quét dọn tìm cho hắn một cái giỏ trúc, sau đó liền xách giỏ trúc đi hậu viện.
Đến hậu viện Sở Tu Viễn hoảng sợ, dưới giá dưa leo đang có một người.
Đợi hắn đến gần, thấy rõ người kia, Sở Tu Viễn chỉ muốn tung một cước đá hắn ra khỏi tường thành: “Ngươi ở chỗ này làm cái gì thế hả?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận