Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 254


Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Sở Dương phục hồi tinh thần liền tìm Lâm Hàn: “Nương, nó…nó…” Cậu chỉ vào Đại Bảo Bảo, không dám tin, đã qua lâu như vậy rồi mà thằng nhóc này vẫn còn nhớ rõ.
Lâm Hàn cũng rất ngoài ý muốn, Đại Bảo Bảo nói là năm tuổi, kỳ thật mới chỉ hơn bốn tuổi một chút, theo lý thuyết không nên nhớ rõ ràng như vậy: “Nói người ngốc thì phải bị đánh à?”
Đại Bảo Bảo gật đầu một cái thật mạnh: “Không được mắng người.”
Lâm Hàn xác định cậu nhóc nhớ rõ, trong lòng có một ý tưởng, nhưng việc cấp bách trước mắt chính là giáo dục hài tử: “Ca ca không ngốc, con nói ca ca ngốc chính là mắng người. Còn Hồng Lăng là ngốc thật, ca ca nói nàng ấy ngốc là nói sự thật, không phải mắng chửi người khác.” Nàng sợ tiểu hài tử cái hiểu cái không: “Đại Bảo Bảo nhà chúng ta là thông minh nhất, nếu ca ca nói con ngốc chính là đang mắng con, ta sẽ đánh ca ca, được không?”
Hài tử hiểu được, rất thất vọng, trừng mắt nhìn Sở Dương rồi chạy tới tây sương phòng gây họa cho đồ chơi của cậu nhóc.
Lâm Hàn thở phào nhẹ nhõm, nhìn lướt qua Sở Dương, Sở Ngọc cùng Hồng Lăng: “Các ngươi sau này nói chuyện chú ý một chút. Đại Bảo Bảo nhớ kỹ, ngày nào đó bị nó nghe được rồi lại nháo với các ngươi thì các ngươi tự đi mà dỗ dành.”
“Chúng con cũng không dám đánh nó nữa.” Sở Dương nói thầm: “Không biết nhớ đến khi nào đây.” Cậu nhìn về phía tây sương phòng một chút: “Nhà chúng ta cũng không có người nào mang thù như vậy mà.”
Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, có, ta!
“Mang thù cũng không có gì, quang minh chính đại đòi lại cũng được, chỉ sợ nó học bị lệch lạc đi đường tà thôi.” Trong lòng Lâm Hàn lại nói thêm, tà cũng được, sợ nhất là nó tự cho là thông minh, tự cho là đúng.
Sở Ngọc không khỏi thở dài một hơi.
Lâm Hàn: “Con sao vậy?”
Sở nhị công tử lắc đầu, giống như ông cụ non: “Nuôi hài tử thật khó khăn.”
Lâm Hàn nghẹn họng: “... Có phải do mấy đứa nuôi đâu! Tất cả đều đi chơi đi, ta còn có việc phải làm.”
“Nương lại muốn làm cái gì thế?” Sở Dương nhịn không được hỏi.
Lâm Hàn: “Giờ ta nói rõ cũng không được, nếu như làm ra được thì sẽ nói cho mấy đứa biết. Nếu Đại Bảo Bảo đến tìm ta thì mang nó đi xa xa một chút.”
Hai huynh đệ không hẹn mà cùng gật đầu, liền đi về phía tây sương phòng.
Lâm Hàn quay về phía Hồng Lăng: “Sai người mua cho ta một cái cân, loại cân tiểu li hay dùng để cân dược liệu ấy.” Nàng lại dặn dò mua thêm mấy thứ cần thiết để làm hỏa dược, sau đó đi tới thư phòng, vẽ ra lộ trình từ nhà nàng đến Ngô gia.
Hỏa dược vừa mới làm ra không thể dùng ngay được, cần phải để ra một thời gian. Lâm Hàn làm xong liền khóa cửa đông sương phòng lại. Trong lúc đó Đại tướng quân Sở Tu Viễn trở về mấy lần cũng không phát hiện trong nhà có gì khác biệt so với trước kia.
Đầu tháng hai, Sở Tu Viễn mang theo hành lý về nhà, rốt cục phát hiện có cái gì không giống, trong rương đặt hạt giống còn có một gói đồ đen nhánh, cái kia năm ngoái hắn đã từng thấy, năm nay vẫn còn ở đây, Sở Tu Viễn hoài nghi Lâm Hàn không biết trồng.
Buổi tối, hai phu thê trở về phòng, nha hoàn bà tử lui ra, Sở Tu Viễn mở rương hạt giống ra, lấy gói đồ màu đen kia ra: “Đây là cái gì?”
“Cái gì thế?” Lâm Hàn theo bản năng hỏi.
Sở Tu Viễn nhất thời muốn cho mình một cái tát, tại sao lại phạm sai lầm theo thói quen như vậy chứ. Lâm Hàn thông tuệ, liền cho rằng mỗi một bước nàng đi đều có thâm ý mà lại quên rằng nàng cũng là người, không thể chu đáo tất cả mọi mặt được, nói không chừng là bận rộn nên quên mất.
Sở Tu Viễn vì nghiệm chứng suy đoán của hắn liền hỏi: “Quên mất à?”
“Ta xem một chút.” Lâm Hàn gần đây bận rộn làm đồ vật và chăm sóc Bảo Bảo, thật đúng là không nhớ rõ trong rương hạt giống có hạt giống gì.
Sở Tu Viễn nghe vậy biết nàng đã quên, mở túi vải ra, hạt tròn đen nhánh xuất hiện trước mắt hai người.
“Đây là cái gì nhỉ?” Lâm Hàn đi tới, cầm lấy một hạt, phía trên còn có lông trắng: “Mọc lông à?”
Tay Sở Tu Viễn run lên, suýt nữa ném thẳng đồ ra ngoài: “Không phải mọc lông, nó có sẵn như vậy rồi.”
Lâm Hàn bừng tỉnh đại ngộ: “Ta biết rồi, đây là hạt bông.”
“Bông? Hạt giống của cây bông gòn không phải là như thế này.” Sở Tu Viễn nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận