Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 301


Cấm vệ quân mặc dù thuộc quyền quản lý của Hoàng đế Thương Diệu, nhưng Sở Tu Viễn mỗi ngày đều thượng triều, chỉ cần cấm vệ tăng thêm một người là hắn cũng có thể nhìn ra được. Hôm nay cũng không tăng nhân thủ, theo lý thuyết trong cung không có việc gì, không cần đưa tiểu thái tử ra khỏi cung.
Sở Tu Viễn ra vẻ thoải mái cười hỏi: “Mấy ngày là ba hay bốn ngày?”
Tiểu thái tử cẩn thận ngẫm lại: “Mẫu hậu không nói.”
“Không nói thì cứ ở nhà ta một hai ba bốn năm sáu bảy tám ngày là được rồi.” Sở Đại Bảo Bảo vung tay nhỏ lên: “Để nương ta mỗi ngày làm đồ ăn ngon cho chúng ta.”
Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, là thằng nhóc con muốn ăn mới đúng.
Tiểu thái tử quay về phía Lâm Hàn, trong mắt đầy hy vọng: “Có thể ở lại tám ngày sao?”
“Để ta hỏi lại phụ hoàng mẫu hậu ngươi một chút đã.” Sở Tu Viễn tiếp lời: “Bọn họ nói mấy ngày thì là mấy ngày. Dù sao thì hôm nay vẫn chưa về đúng không?”
Tiểu thái tử liên tục gật đầu.
Đại Bảo Bảo tò mò: “Vậy ngươi ngủ ở đâu?”
“Ngủ với Mộc ca của con.” Sở Tu Viễn nói.
Tiểu thái tử lại gật đầu: “Mẫu hậu cũng bảo ta ngủ cùng Mộc ca.”
Lâm Hàn: “Ta sai người để hành lý của ngươi vào trong phòng Sở Mộc. Ngươi cứ chơi cùng với Đại Bảo Bảo đi. Buổi chiều để cữu phụ ngươi dạy ngươi tập kiếm. Ta thì không ra ngoài, chỉ ngồi trong phòng này thôi.”
Tiểu thái tử rất muốn lợi hại giống như phụ hoàng, cữu phụ và đại biểu ca của nó, nhưng nó lại chán ghét mùa hè chán ghét mùa đông. Cho nên mỗi khi tới hai mùa đông hè này, nếu có thể không động thì nó sẽ tuyệt đối không chạm vào kiếm.
Nhưng mà, đến lúc trong phòng có giường sưởi, y phục trên người cởi ra một nửa cũng không còn thấy lạnh nữa, tiểu thái tử không cự tuyệt cữu mẫu của nó, chỉ là có một chuyện làm cho nó rất tò mò: “Sở Bạch Bạch cũng học ạ?”
“Ta là Đại Bảo Bảo!” Sở Đại Bảo Bảo nhắc nhở nó.
Tiểu thái tử gật đầu: “Được rồi. Vậy ngươi có học không?”
“Học chứ.” Đại Bảo Bảo gật đầu dứt khoát: “Đại ca của ta mua cho ta một thanh kiếm, dùng chính tiền của ta mua, ngươi có không?”
Tiểu thái tử lắc đầu: “Ta không có.”
Sở Tu Viễn: “Bởi vì tiền của Dịch Nhi đều ở chỗ mẫu hậu nó. Dịch Nhi, trước tiên cứ dùng cái của Đại Bảo đã, ngày mai cữu phụ dẫn ngươi đi tới chợ đông chọn một thanh.”
“Vậy ca ca con dùng cái gì?” Sở Đại Bảo Bảo không khỏi hỏi.
Tiểu thái tử cũng muốn biết.
Sở Tu Viễn: “Đại Bảo lớn rồi, có thể dùng thiết kiếm của Mộc ca dùng khi còn bé.” Sợ hai hài tử nháo đòi: “Các con còn nhỏ, cầm lâu cánh tay dễ bị thương, cho nên chỉ có thể dùng kiếm gỗ.”
Sau đó Sở Tu Viễn lệnh nha hoàn lấy kiếm gỗ mà hai hài tử sẽ dùng mang tới đây.
Một bữa com phong phú qua đi, Lâm Hàn liền để cho mấy tiểu hài tử ngủ trưa trên giường sưởi, Sở Tu Viễn tiến cung thăm dò tình huống.
Tuy nhiên, Thương Diệu không ở điện Tuyên Thất. Sở Tu Viễn chờ phải tới hai nén nhang, Thương Diệu mới từ bên ngoài trở về.
Sở Tu Viễn hành lễ xong liền hỏi: “Bệ hạ đi cung Trường Nhạc ạ?”
Thương Diệu gật đầu: “Sao ngươi lại tới đây?”
“Hoàng hậu đưa Thái tử đến chỗ thần, thần không biết nên để Thái tử ở chỗ thần mấy ngày.” Sở Tu Viễn ăn ngay nói thật.
Thương Diệu vui vẻ: “Lá gan hoàng hậu sao còn nhỏ như vậy chứ?”
Sở Tu Viễn nghi hoặc khó hiểu.
Thương Diệu: “Trẫm nói với nàng ít ngày nữa Hàn vương sẽ tiến cung, đừng cho Thái tử chạy loạn, nàng thế mà lại đem người đưa ra khỏi cung.” Bất đắc dĩ lắc đầu: “Dịch Nhi muốn ở lại mấy ngày?”
Sở Tu Viễn vừa nghe là hoàng hậu khẩn trương quá độ, âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Có bạn chơi cùng có đồ ăn ngon, Thái tử có thể đợi đến ngày Bệ hạ và Hoàng hậu nhớ mới được.”
“Trước đó báo rằng ngày mốt Hàn vương sẽ vào kinh, mẫu hậu không nhìn thấy nhi tử yêu quý của bà ấy thì sẽ không nhắm mắt được. Vậy thì ba ngày sau đưa Thái tử trở về đi.” Thương Diệu nói.
Sở Tu Viễn buồn bực, Thái hậu chỉ có thể chống đỡ đến ngày mốt, chậm nhất là ngày mốt phải đưa Thái tử vào cung a. Lập tức nghĩ đến Thái tử chỉ mới bảy tuổi, hồn phách còn chưa ổn định, lại nghĩ đến con búp bê vải ngẫu nhiên đào được trong viện Sở Mộc chính là do người Ngô gia làm, lập tức hiểu được đế hậu đều hy vọng Thái tử cách thái hậu xa một chút, miễn cho bị nguyền rủa, hoặc dính vào thứ không tốt.
Trở lại trong phủ sau khi Sở Tu Viễn nói về nỗi lo lắng của đế hậu cho Lâm Hàn nghe liền hỏi: “Nàng có biện pháp nào để tránh vu cổ thuật không?”
Lâm Hàn ăn ngay nói thật: “Không có. Bởi vì ta không tin cái đó.”
“Không tin?” Sở Tu Viễn nhíu mày: “Ngày đào ra con búp bê vải kia thấy thái độ nàng không giống như không tin mà.”
Lâm Hàn: “Đó là bởi vì thái độ của bệ hạ đối với thuật này là 'thà rằng tin là có, không thể tin là không', mỗi khi gặp loại chuyện này đều nghiêm trị. Bệ hạ nếu đối với chuyện này chỉ cười nhạt, Ngô Thừa Nghiệp cũng sẽ không dùng tà thuật như vậy hãm hại Sở gia.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận