Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 451


Thẳng đến khi mặt trời mọc, cũng không thấy bóng dáng Hung Nô đâu hết, Lâm Hàn nhất thời muốn chửi má nó. Nhưng nơi này chỉ có cỏ không có nước, không thể dừng lại, Lâm Hàn chỉ có thể lấy ra tấm bản đồ mà Sở Tu Viễn vẽ, dẫn đại quân đi về phía tây nam thêm một canh giờ, gặp được nguồn nước mới dừng lại tu sửa.
Triệu Phi lấy một bình nước đưa qua cho Lâm Hàn: “Tướng quân, còn đi nữa không?”
Lâm Hàn không muốn đi, bởi vì nàng lo lắng đám Hung Nô kia không có đầu óc, lại trở về đường cũ vừa vặn tránh mặt được bọn họ. Suy tư một lát, chọn tám kỵ binh có cảm giác phương hướng cực tốt, thân thủ cực tốt, để cho bọn họ hai người cùng nhau đi bốn phía tìm hiểu.
Lâm Hàn sợ bọn họ đụng phải Hung Nô, hoặc là lạc đường trên thảo nguyên vô biên vô hạn, chỉ cho bọn họ một canh giờ.
Một canh giờ sau, tám người trở về, người nào người nấy uể oải ỉu xìu.
Lâm Hàn thấy thế, nhất thời biết chạy một chuyến tay không.
Triệu Phi cũng nhìn ra, không khỏi hỏi: “Kế tiếp làm sao bây giờ? Tướng quân, trở về chờ Đại tướng quân à?”
Cách đó trăm dặm, một nam tử mặc áo giáp nằm sấp trên mặt đất, một hồi lâu quay đầu nói: “Đại tướng quân, có đại quân đang chạy về phía chúng ta.”
Sở Tu Viễn giơ tay ném kiếm cho phó tướng bên cạnh, nằm úp sấp trên mặt đất, trong nháy mắt nhảy dựng lên: “Nhất định là Hung Nô. Kỵ binh lập tức theo ta nghênh địch.”
“Hung Nô tới rồi sao? Bọn chúng ở đâu?” Phó tướng vội vàng hỏi.
Sở Tu Viễn giơ tay lên chỉ về hướng Đông Nam.
Phó tướng kinh ngạc: “Từ Quan Đông tới đây?”
Sở Tu Viễn khẽ gật đầu, cướp lại bảo kiếm liền đi về phía bảo mã của hắn.
“Báo!”
Bước chân Sở Tu Viễn dừng lại, xoay người nhìn lại, là thám tử hắn phái đi nửa canh giờ trước: “Chuyện gì?”
“Khởi bẩm tướng quân, phía Tây Bắc phát hiện tung tích người Hung Nô.”
Sở Tu Viễn nhíu nhíu mày, lại lần nữa nằm sấp trên mặt đất, chấn động vừa mới cảm giác được càng thêm rõ ràng: “Bên kia nhất định là dân chúng Hung Nô.” Chỉ vào một tướng quân: “Ngươi mang theo năm ngàn kỵ binh nhanh chóng đi điều tra rõ ràng, sau đó đi về hướng đông nam hội hợp với ta.” Lập tức cho hắn năm cục đen thui để phòng ngừa tình huống bất ngờ. Ngay sau đó Sở Tu Viễn mang theo năm ngàn kỵ binh cùng số cục đen thui còn lại nghênh đón địch nhân.
Nhưng mà, đi được hai nén nhang, Sở Tu Viễn chỉ nhìn thấy cỏ xanh vừa mới thò đầu ra đã bị giẫm đạp hoàn toàn thay đổi, hoàn toàn không thấy bóng dáng Hung Nô đâu hết.
Các tướng sĩ theo Sở Tu Viễn đi ra ngoài vài lần tản ra bốn phía, một lát sau tụ tập bên người Sở Tu Viễn: “Khởi bẩm đại tướng quân, phía bắc không có tung tích Hung Nô. “
“Khởi bẩm đại tướng quân, Tây Nam cũng không có.”
“Khởi bẩm đại tướng quân, Đông Bắc cũng không có.”
Tiếng nói liên tiếp vang lên ở bên người Sở Tu Viễn, Sở Tu Viễn cười lạnh một tiếng: “Phát hiện chúng ta nên chạy về phía đông nam rồi.”
“Đuổi theo không?” Mọi người vội vàng hỏi.
Sở Tu Viễn: “Đuổi theo! “
—————
“Tướng quân, tướng quân, đừng ngủ nữa, dậy đi!”
Lâm Hàn hóp bụng dùng sức, từ trên mặt đất nhảy dựng lên, vỗ vỗ mảnh cỏ bám trên người, quay về phía thám tử mới đi ra ngoài một nén nhang trước: “Có chuyện gì?”
Tiểu binh kia chỉ vào con ngựa bên cạnh nàng: “Ngài lên ngựa vừa nhìn liền biết.”
Lâm Hàn dùng sức trên đùi, giẫm lên yên ngựa nhảy lên, thân thể lắc lư hai cái, không thể không xuống. Nhưng mà, trong chốc lát cũng đủ để nàng thấy rõ ràng —— người Hung Nô mà hôm qua bọn họ đuổi theo hơn nửa ngày lại trở về.
Lâm Hàn vui vẻ: “Các huynh đệ, xử mấy tên kia!”
“Tướng quân, tướng quân, ngài là tướng quân.” Triệu Phi nhỏ giọng nói: “Không phải sơn đại vương.”
Lâm Hàn lập tức có chút không được tự nhiên: “Biết chiến hữu là gì không? Chính là người dám đem sau lưng mình giao cho hắn. Thân huynh đệ chẳng qua cũng là như thế thôi, ta xưng huynh gọi đệ thì sao chứ?” Đẩy đầu hắn ra: “Tiểu tử ngươi sao mà lắm lời như vậy?”
Triệu Phi ngây ngốc, đợi hắn tỉnh táo lại, Lâm Hàn đã lên ngựa, lại bịt tai ngựa lại, đem hai cục đen thui mà nàng mang theo bên người lấy ra.
Đây có phải là nữ nhân không?
Nương ơi, so với nam nhân còn nam nhân hơn, sao mà đại tướng quân chịu được vậy?
Đại tướng quân đang vội vàng đuổi theo địch, nếu không không ngại nói cho hắn biết, cưới về rồi vẫn có thể hoà ly. Nhưng mà lời này cũng chỉ có thể nói với một mình hắn, bởi vì hắn không dám để cho lão bà hắn nghe thấy.
Trở lại chuyện chính, kỵ binh mang theo cục đen thui giống như Lâm Hàn cũng bịt tai ngựa lại, lấy cục đen thui kia cùng với cây châm lửa ra, sau đó còn phân phó người bên ngoài bịt tai ngựa lại.
Hoả đầu quân lập tức đem mấy thứ đồ dùng để nấu cơm cất đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận