Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 139


Tiểu Sở Dương không khỏi hỏi: “Mộc ca làm sao vậy?”
“Đi ra ngoài chơi mà còn không vui à?” Sở Ngọc hỏi theo: “Đệ mà được đi ra ngoài chơi nửa ngày thôi đã vui đến mức ngay cả nho với dâu tây cũng chẳng muốn ăn nữa.” Nói xong liếc mắt nhìn Lâm Hàn.
Lâm Hàn cười nói: “Cuối tháng mát mẻ, bảo cha mấy đứa dẫn mấy đứa đi chơi.”
Ba hài tử đồng thời nhìn về phía Sở Tu Viễn, bao gồm cả Đại Bảo Bảo lúc trước chỉ lo ăn.
Đến cuối tháng đã qua thời điểm trời nóng bức nhất, Sở Tu Viễn nghĩ một chút liền nói: “Được.”
“Cha ăn nho đi.” Sở Dương đưa nho trong tay mình qua.
Sở Tu Viễn nhận lấy, khóe mắt thoáng nhìn thấy Sở Mộc còn vô cùng ỉu xìu: “Xảy ra chuyện gì?”
“Thúc phụ...” Sở Mộc nhìn Lâm Hàn, miệng giật giật, sâu kín thở dài một hơi: “Không có gì.”
Lâm Hàn chậc chậc một tiếng: “Không hỏi thì nói không quan tâm đến ngươi, hỏi thì ngươi lại không nói, làm thúc thúc thẩm thẩm ngươi cũng thật khó.”
Tiểu Hầu gia lộ vẻ mặt khó xử.
Sở Tu Viễn không còn kiên nhẫn: “Nói mau!” Hắn đột nhiên cao giọng.
Tiểu Sở Ngọc suýt nữa bị sặc nho, Lâm Hàn đánh vào cánh tay Sở Tu Viễn: “Nói nhỏ một chút, làm con sợ rồi kìa.”
“Con không sao, nương.” Sở Ngọc nuốt nho xuống liền vội vàng nói, chỉ sợ chậm một chút cha nương lại cầm vũ khí lên đánh nhau.
Lâm Hàn thấy cậu bé còn có thể nói chuyện, yên tâm quay về phía Sở Mộc: “Còn chờ thúc phụ ngươi mời ba lần bốn lượt nữa à?”
“Ta nói cũng được, nhưng các ngươi không được chê cười ta.” Sở Mộc nhìn chằm chằm thúc hắn và thẩm thẩm hắn.
Lâm Hàn sớm đã đoán được, nghe vậy chỉ muốn cho hắn một cái liếc mắt xem thường: “Ta và thúc phụ ngươi cũng không rảnh rỗi như vậy đâu.”
“Vậy ta nói nhé?” Sở Mộc thăm dò nói.
Tiểu Sở Ngọc nhịn không được mở miệng: “Mộc ca, có phải huynh bị bệnh hay không? Nương, mau xem cho Mộc ca một chút, thấy giống như đổi thành người khác rồi ấy.”
“Ta không có bệnh.” Sở Mộc thốt lên.
Sở Tu Viễn nâng mắt nhìn hắn một cái, không có bệnh thì nói mau đi, nhăn nhăn nhó nhó mất tự nhiên chẳng giống nam nhân gì cả.
Sở Mộc không khỏi gãi đầu: “Không được cười đấy.”
Sở Tu Viễn nâng tay ném nho ra ngoài, ngay chính giữa mi tâm tiểu Hầu gia. Lập tức ba hồn bảy phách tiểu Hầu gia quay trở về chỗ cũ, khôi phục lại bộ dáng trước kia.
“Chính là bằng hữu mà lúc trước đến nhà chúng ta, ta còn lấy dưa hấu ra chiêu đãi hắn nữa, thúc thúc với thẩm thẩm có nhớ không? Trưa hôm nay chúng ta gặp mặt ở chợ phía đông, liền tìm một quán rượu ăn cơm với nhau. Trong bữa ăn chúng ta có nói về mấy đại sự trong triều, hắn uống nhiều mấy chén, liền nói, liền nói…”
Sở Tu Viễn tức giận nói: “Ngươi từ khi nào biến thành cà lăm thế hả?”
“Nói là đồng nhân không đồng mệnh.” Sở Mộc vội nói.
Sở Tu Viễn cùng Lâm Hàn liếc nhau một cái, điều này có ý gì.
Lâm Hàn suy nghĩ một chút, thử hỏi: “Có phải hắn cũng giống như ngươi đều là thanh niên tài tuấn, mà hắn chẳng làm nên trò trống gì, còn ngươi lại được phong làm Tắc Bắc Hầu là bởi vì ngươi có cô cô và thúc phụ tài giỏi phải không?”
Sở Mộc kinh ngạc đến không khép miệng lại được.
Sở Tu Viễn không khỏi cười lạnh liên tục.
Sở Mộc vừa thấy thúc hắn cùng thẩm thẩm hắn có vẻ không tán đồng giống hắn mới dám nói tiếp: “Còn nói thúc phụ có thể trở thành đại tướng quân, được bệ hạ coi trọng, cũng là bởi vì có một tỷ tỷ tốt. Hiện giờ cô mẫu thất sủng, bệ hạ đối đãi với thúc phụ không giống như trước kia, hai lần thắng lợi mới thưởng thiên kim. Thúc phụ, ta...”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Sở Tu Viễn quát.
Sở Mộc sợ tới mức ngậm miệng lại.
Lâm Hàn vỗ vỗ cánh tay hắn, ý bảo hắn bớt giận: “Tô mỹ nhân cũng có đệ đệ, bệ hạ hiện giờ đang sủng ái Tô mỹ nhân, năm ngoái xuất chinh vì sao không cho đệ đệ của Tô mỹ nhân cùng đi?”
“Hắn, hắn là kẻ tay trói gà không chặt, đi ra đó ngay cả hỏa đầu binh cũng không làm được, cho hắn đi làm gì?” Sở Mộc vừa nói ra liền hiểu được: “Ý của thẩm thẩm là bệ hạ coi trọng ta cùng thúc phụ chỉ là bởi vì bản thân chúng ta, chứ không phải là vì Hoàng hậu cô mẫu sao?”
Lâm Hàn: “Hoàng hậu chỉ có thể cho các ngươi quen biết bệ hạ, cũng không thể chi phối ý nguyện của bệ hạ. Chờ đã, hắn không phục như vậy, không phải là bảo ngươi tiến cử hắn đấy chứ?”
Sở Tu Viễn tiếp lời: “Hai năm trước khi bệ hạ chiêu mộ hiền lương chi sĩ, hắn có đưa tấu chương.”
“Làm sao thúc phụ biết?” Sở Mộc vội vàng hỏi.
Lâm Hàn cũng muốn biết.
Sở Tu Viễn: “Hai ngày trước ta đã cho người điều tra một chút, nhưng chưa từng nghe bệ hạ nhắc tới, ta nghĩ là bệ hạ liếc mắt một cái liền ném đi.”
“Trách không được hắn nói bệ hạ có mắt mà không biết anh tài.” Sở Mộc không khỏi nói.
Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn nghe được liền sửng sốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận