Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 193


Sở Tu Viễn lập tức biết mình nói sai rồi, không nên nhắc đến tiền tài: “Với cao dẫm thấp là bản tính của con người, nếu như làm theo yêu cầu của phu nhân, đời này của vi phu khó mà tìm được tri kỷ.”
“Người sống trên đời vốn là khó cầu tri kỷ. Nếu không thì tại sao Bá Nha Tử Kỳ lại được nhân thế tán dương.” Lâm Hàn nói.
Sở Tu Viễn á khẩu không trả lời được.
Sở Mộc muốn cười: “Thúc phụ, có phục không? Chất nhi hỏi ngài có phục không?”
Đại tướng quân tâm phục khẩu phục.
Lâm Hàn thấy vẻ mặt cam chịu của hắn, lại còn chịu đựng không phát hỏa, cũng cảm thấy vui mừng —— đổi thành nam nhân khác, cho dù chỉ là một quan lại nhỏ nhoi, bị nàng càm ràm lâu như vậy cũng sẽ phất tay áo bỏ đi.
“Đâu phải Đại tướng quân không có tri kỷ đâu.” Lâm Hàn nói.
Sở Tu Viễn: “Sao ta lại không biết vậy?”
“Bệ hạ không phải là tri kỷ của chàng sao?” Theo Lâm Hàn thấy —— y tin tưởng vào khả năng lãnh binh đánh giặc của hắn một cách vô điều kiện.
Sở Tu Viễn muốn nói là Bá Nhạc, nhưng mà Bá Nhạc sẽ không dạy hắn cách dỗ dành tức phụ, cũng không có thể nào hiểu rõ hắn: “Đời trước phu nhân làm gì?”
“Đời trước a.” Lâm Hàn nghiêm túc ngẫm lại: “Đời trước ta cũng là tướng quân.”
Sở Tu Viễn vừa cạn lời vừa muốn cười, nàng thật đúng là dám nói: “Sao vi phu cứ cảm thấy nàng như một thuyết thư tiên sinh vậy.”
“Chàng nói sao thì là vậy.” Lâm Hàn nói xong, quay người đi vào phòng.
Sở Tu Viễn nghẹn lại, không dự đoán được nàng lại thoải mái như vậy.
Sở Mộc chỉ muốn cười: “Thúc phụ, về sau ngài thành thật nghe lời thẩm thẩm đi.”
“Đúng nha, cha, cha nói không lại mẫu thân.” Tiểu Sở Dương hùa theo.
Sở Ngọc gật đầu: “Nương lợi hại nhất.”
Sở Tu Viễn trừng mắt nhìn ba người, đuổi theo Lâm Hàn.
Tiểu Sở Dương lo lắng: “Mộc ca, có khi nào bọn họ lại cãi nhau không?”
“Mộc ca, mau đi xem một chút.” Sở Ngọc nói.
Sở Mộc sờ đầu hai huynh đệ: “Đừng lo lắng, có Đại Bảo Bảo ở đó.” Thấy hai tiểu hài tử không hiểu: “Bọn họ đánh nhau sẽ dọa Đại Bảo Bảo khóc, cha đệ sợ nhất là Bảo Bảo khóc.”
Hai huynh đệ cảm thấy yên tâm rồi.
Sở Dương lay lay ống tay áo của Sở Mộc: “Mộc ca, ta muốn ăn sơn tra chua chua ngọt ngọt.”
“Nương đệ nói thế nào?” Sở Mộc hỏi.
Tiểu hài tử lập tức ỉu xìu.
Lâm Hàn đã dặn dò hạ nhân, năm ngày mới làm một lần.
“Nghe lời, nếu không sẽ đau răng đến c.h.ế.t đó.” Sở Mộc xoa đầu nó, thấy nó vẫn còn ủ rũ chán chường: “Chúng ta đi đá cầu không?”
Sở Ngọc lắc đầu: “Đệ không muốn đá cầu.”
“Đệ muốn học kiếm thuật.” Sở Dương nói tiếp.
Sở Mộc đau đầu, sao hai đứa này còn khó dỗ hơn cả Đại Bảo Bảo vậy: “Kiếm thuật thì tìm cha đệ đi.”
Hai huynh đệ nhìn vào phòng, rồi lại nhìn nhau, quyết định đi đá cầu —— lúc này mà đi làm phiền cha, cha sẽ xem hai người bọn nó thành cầu đá mất.
Lại nói, Hạ Chương miệng rộng chính tai nghe được người gác cổng nói Sở Tu Viễn bị triệu tiến cung, hôm sau nhìn thấy Sở Tu Viễn, quả thực không nhịn được tới hỏi thăm xem hoàng đế bệ hạ tìm hắn có chuyện gì.
Sở Tu Viễn làm bộ khó xử, Hạ Chương không hỏi, mà Viên Hạo tới sau cũng không hỏi. Nhưng lúc hạ triều, Sở Tu Viễn bị hoàng đế Thương Diệu giữ lại.
Đại tướng quân nghĩ tới những chuyện xảy ra lúc thiết triều, không có chuyện gì lớn, kinh ngạc hỏi: “Bệ hạ có gì dặn dò sao?”
Thương Diệu chưa nói đã cười.
Sở Tu Viễn nhìn y cười, lo lắng bất an: “Bệ hạ, xảy ra chuyện gì?”
Thường Hỉ công công cũng không nhịn được cười.
“Các ngài, đã biết?” Trong lòng Sở Tu Viễn có dự cảm không tốt, lại nghĩ chuyện này không thể nào truyền đi nhanh như vjy.
Nếu nhân vật chính chỉ là một đình úy thì chuyện sẽ không lan truyền nhanh như thế. Nhưng vai chính lại là thân đệ đệ của Hoàng Hậu, cữu cữu của Thái tử, chuyện gì cũng đều có thể xảy ra nha.
Thương Diệu biết được chuyện này không phải là do người trong triều nói, là Tô mỹ nhân tự mở lời.
Có nam nhân Tô gia làm việc trong cung, vốn dĩ hôm nay xin nghỉ trở về phụ giúp tổ chức hỉ sự, nhưng hắn ta lại phải tiến cung khi tân nương còn chưa tới, chỉ vì Đại tướng quân đã nhận thiệp mời nhưng không tới, lễ vật cũng không đưa qua.
Chiều tối hôm đó Tô mỹ nhân tình cờ gặp Thương Diệu, đã kể lại việc này cho Thương Diệu.
Tô mỹ nhân là người thông minh, không nói thẳng Sở Tu Viễn nói không giữ lời, mà là quan tâm hắn có phải đã sinh bệnh rồi không
Hoàng đế Thương Diệu ở điện Tiêu Phòng nhìn thấy Sở Tu Viễn và Lâm Hàn buồn bực, cũng đâu phải lễ tết mà sao cả nhà đều vào cung thế này. Nhưng chuyện này với Thương Diệu cũng chỉ là một việc rất nhỏ nên cũng không để trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận