Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 134-135-136


Nối tiếp tiền duyên 1
Hô hấp của Thương Vãn như ngưng lại, nhìn thấy gương mặt trắng nõn đầy ý xuân của Lâm Hàn, nàng ta chỉ muốn nói ngươi suy nghĩ nhiều rồi.
“Ngươi còn chưa bái đường với Đại tướng quân đâu.” Thương Vãn ý đồ thức tỉnh Lâm Hàn.
Lâm Hàn ngẩng đầu, sâu kín thở dài một hơi: “Đúng nha. Thật hy vọng ngày mai là mười tám tháng sáu.”
Đại tướng quân lại quay mặt đi lần nữa, hít một hơi thật sâu, bảo đảm bản thân sẽ không cười rồi tiếng rồi mới quay đầu lại nói: “Công chúa, bọn ta phải đi rồi, mấy hài tử rất bám phu nhân, không thấy nàng sẽ khóc nháo.”
“Hài tử?” Thương Vãn nhớ tới Sở Tu Viễn có ba hài tử, đang muốn nói gì đó thì lại nhớ tới lời hắn, sắc mặt thay đổi, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Cảm tình của mấy hài tử và phu nhân ngươi thật tốt nha.” Nói xong lại đánh giá Lâm Hàn.
Lâm Hàn mím môi cười cười, làm ra bộ dáng một tiểu nữ tử: “Chắc là do ta lớn lên xinh đẹp, tiểu hài tử nhìn vui mắt nhỉ. Tiểu hài tử đều thích cái đẹp mà.”
Bốn phía trở nên an tĩnh.
Mấy gia đinh và vệ úy đi theo cuống quýt quay mặt sang nơi khác cười trộm. Sở Đại tướng quân vốn đã dự cảm từ trước mà còn suýt hít thở không thông, Lâm Hàn này sao cái gì cũng dám nói vậy.
Thương Vãn lấy lại tinh thần, thấy vẻ mặt của Lâm Hàn không hề có điểm nào đắc ý, thậm chí có chút buồn bực vì bản thân quá xinh đẹp, tiểu hài tử cứ dính lấy nàng không rời, nàng ta lập tức nghẹn họng trân trối, khóe miệng giật giật, nửa ngày mà không thốt ra được một chữ nào.
Lâm Hàn nhìn nàng ta như thế, quyết định sau này sẽ trà xanh như vậy cho tới cùng: “Công chúa, xin lỗi, khiến ngài chê cười rồi.”
Thương Vãn nói theo bản năng: “Không có.”
“Không có là tốt rồi. Ta sợ người khác không thích hài tử nên cũng không dám nói ra ngoài.” Lâm Hàn dịu dàng nói: “Công chúa không cảm thấy ta phiền thì ngày khác lại nói chuyện. Đúng rồi, mười tám tháng sáu ta và Đại tướng quân bái đường, công chúa có rảnh nhất định phải tới dự nha.”
Thương Vãn đang muốn nói không nhưng ánh mắt nhìn thấy Sở Tu Viễn lại muốn nói được, do dự mãi, một hồi lâu sau vẫn chưa lên tiếng.
Đại tướng quân không theo kịp đẳng cấp của Lâm Hàn, nhìn Thương Vãn có năm phần giống Thương Diệu đang khó khăn chọn lựa, không nhịn được mở miệng giải vây: “Phu nhân, công chúa bề bộn công việc, không rảnh đâu.”
“Vậy thôi.” Lâm Hàn ra vẻ rộng lượng cười cười: “Công chúa, ngày khác gặp.” Bàn tay hướng về phía Sở Tu Viễn: “Tướng quân, đỡ thiếp thân một chút.”
Đại tướng quân sửng sốt, không biết nàng muốn làm cái gì. Chú ý tới chân nàng đang đạp lên ghế con để trèo lên xe ngựa, trong lòng khẽ động, đỡ lấy cánh tay nàng, không dám tin vào mắt mình, vị phu nhân này của hắn sao còn thích diễn hơn cả bệ hạ vậy.
Lúc tới đây nàng chỉ cần chống một chân cũng nhảy lên được, không hề dùng tới ghế con.
“Tướng quân, đừng thất thần nữa.” Lâm Hàn ngồi trên xe ngựa thúc giục: “Bảo Bảo chắc nhớ ta tới phát khóc rồi. Ta nghĩ tới cảnh Bảo Bảo khóc, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Tướng quân ——”
Sở Tu Viễn muốn để nàng im lặng: “Phu nhân đừng lo lắng, chúng ta lập tức trở về.” Ngồi trên xe ngựa, quay đầu nói “cáo từ” với Thương Vãn rồi mới cho xa phu đánh xe rời đi, nếu còn tiếp tục ở đây, hắn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Nhưng mà, hắn không biết gia đinh và vệ úy sắp nhịn không nổi nữa rồi. Thế nên Sở Tu Viễn vừa dứt lời, người đánh xe đã lập tức vun roi, nhanh chóng lao đi mất —— để lại cho Thương Vãn bụi đất đầy trời.
Lâm Hàn nhìn qua rèm cửa thấy một màn như thế thì mừng rỡ cười khanh khách.
Sở Tu Viễn thấy thế, bất đắc dĩ nói: “Phu nhân không sợ sau này bị chọc thủng sao?”
“Ai chọc thủng ta? Ta mới vừa cho bệ hạ một bản thiết kế máy gieo hạt, bệ hạ còn chưa thưởng cho ta.” Lâm Hàn liếc mắt nhìn Sở Tu Viễn, thấy hắn không dám gật bừa: “Tướng quân đừng quên, lúc nãy ngài cũng lừa công chúa.”
Sở Tu Viễn: “Nàng nói Lâm Vũ ghét nàng, về sau cho dù nàng ta nói cái gì công chúa cũng không tin.” Lâm thừa tướng và phu nhân của ông ta không dám nói sự thật, Sở Tu Viễn mới dám bịa chuyện: “Nhưng nàng lại giả thành bộ dáng liễu yếu đào tơ, dù sao cũng không thể giả cả đời được.”
 “Ngài thật sự muốn mời công chúa tới phủ, cùng nàng nối tiếp tiền duyên à?” Lâm Hàn hỏi.
Sở Tu Viễn phản xạ theo bản năng: “Không có.” Nói xong lại có cảm giác không đúng: “Ta và nàng ta chẳng có tiền duyên gì hết.”
“Chúng ta đã lên xe rồi, sao công chúa còn nhìn ngài quyến luyến không rời vậy.” Lâm Hàn xoay người nhìn hắn: “Làm cho ta xem à? Một người ốm yếu bệnh tật, không biết bao giờ thì c.h.ế.t như ta đáng để nàng ta làm vậy sao.”
Sở Tu Viễn cạn lời, có người nào tự nguyền rủa mình như vậy sao.
“Ta không rõ lắm, có lẽ đi.” Sở Tu Viễn.
Lâm Hàn: “Có lẽ?!”
Hắn biết lời này có ý gì không.
Sở Tu Viễn: “Ta thật sự không hiểu nàng ta nghĩ gì mà.”
“Cho nên ta không nhìn lầm?” Lâm Hàn nhướng mày: “Đại tướng quân khắc phụ khắc mẫu, thiên sát cô tinh mà vẫn có nữ nhân thích ngài, nữ nhân kia lại còn là công chúa. Nếu ngài không có cái hung danh đó, nữ tử yêu mến ngài có phải đã xếp hàng dài từ Kinh Sư tới Lạc Dương rồi không.”
Sở Tu Viễn vui vẻ: “Nhưng nhiều nữ tử như vậy, ta chỉ chọn phu nhân, phu nhân có phải rất vui không?”
Lâm Hàn nhìn hắn xem thường: “Ta là do chàng chọn à, bệ hạ có tán thành lời này không nhỉ?”
Đại tướng quân nghẹn họng.
Chuyện này khiến Lâm Hàn vui vẻ: “Chàng và nàng ta sao lại như thế?” Không đợi Sở Tu Viễn mở miệng: “Đại tướng quân, đừng trách tiểu nữ tử không nhắc nhở ngài, nàng ta là phụ nhân đã có chồng.”
Sở Tu Viễn vừa muốn cười, nàng là tiểu nữ tử sao? Nàng mà là tiểu nữ tử thì nữ nhân trong thành Trường An này đều thành ma ốm rồi.
“Phu quân nàng ta bệnh c.h.ế.t ba năm rồi.” Sở Tu Viễn.
Lâm Hàn: “Thì ra là quả phụ. Vậy người ta coi trọng một người góa vợ như ngài cũng bình thường thôi. Không đúng, nàng ta không hề che giấu như vậy, bệ hạ lại không biết sao?”
“Không rõ.” Sở Tu Viễn.
Lâm Hàn cười: “Bệ hạ biết mà không đồng ý, là sợ chằng khắc c.h.ế.t nàng ta à, hay là lo nàng ta khắc phu? Hoặc là y tin lời thuật sĩ kia, ngài chỉ có thể cưới nữ tử họ Lâm.”
Sở Tu Viễn cười khổ, cũng nhìn ra nếu hắn không nói thấy thì Lâm Hàn có thể hỏi cho tới khi về đến nhà: “Là sợ ta khắc c.h.ế.t nàng ta. Phu nhân đã vừa lòng chưa?”
“Không hài lòng. Chàng đã biết lời đồn chàng mặt mũi hung tợn có liên quan tới Hàn vương, lại không nghĩ tới khắc phụ khắc mẫu cũng do hắn ta lan truyền sao?” Cho dù là lời đồn nào, nếu không có người thổi gió thêm củi thì sẽ chẳng bao giờ đến mức cả thiên hạ đều biết. Chuyện của Sở Tu Viễn chắc chắn có bóng dáng của Hàn vương, cũng không có khả năng qua mặt hoàng đế: “Chắc bệ hạ cũng biết chuyện này nhỉ? Bệ hạ không nói cho công chúa sao?”
Sở Tu Viễn đỡ trán: “Không phải người nào cũng cơ trí như phu nhân.”
Lâm Hàn nghe vậy không khỏi để lộ ra vẻ tươi cười, ý thức được bản thân đang làm gì, nàng đột nhiên xụ mặt: “Khen ta cũng vô dụng.” Dừng một chút: “Chàng nói xem một hai năm sau công chúa thấy ta khá lên, có thể hay không ——”
“Nàng ta không dám.” Sở Tu Viễn thấy nàng càng nói càng hăng thì vội lảng sang chuyện khác: “Ngày mai Viên Hạo sẽ đưa Sở Mộc ra ngoài đi dạo.”
Lâm Hàn vội hỏi: “Đi thử vị bằng hữu kia của Sở Mộc à?”
Sở Tu Viễn gật đầu.
“Ở đâu?”
Sở Tu Viễn nhìn ra ngoài nhấp môi.
Lâm Hàn đã hiểu, bọn họ sẽ đến chợ đông.
“Đi uống rượu hay là nhờ hắn ta làm việc?” Lâm Hàn lại hỏi.
Sở Tu Viễn lắc đầu: “Tùy theo hoàn cảnh, tránh làm quá sẽ bị Sở Mộc nhìn ra.”
“Vậy ngày mai Sở Mộc phải thương tâm một phen rồi.”
Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong mắt toàn là ý cười, Sở Tu Viễn nhất thời cũng không biết là nên đồng tình cho Sở Mộc hay đồng tình cho bản thân, quãng đời còn lại của hắn phải diễn cảnh ân ái sinh hoạt với người này sao.
Đáng tiếc Đại tướng quân cũng không dám để lộ ra ngoài, từ khi thấy nàng so chiêu với Sở Mộc, Đại tướng quân cảm thấy đấu tay không thì Lâm Hàn không phải đối thủ của hắn. Nhưng quơ đao múa kiếm hắn chưa chắc sẽ thắng nàng.
 “Thương tâm cũng là tự hắn tìm.” Sở Tu Viễn không đợi Lâm Hàn tiếp tục hỏi đã chuyển sang chuyện khác: “Trưa nay ăn gì?”
Lâm Hàn: “Đói bụng à?”
“Sáng nay húp ít cháo dằn bụng, có hơi đói một chút.” Sở Tu Viễn cũng không đói, sáng nay hắn đã ăn một cái bánh hành rán thật to, còn ăn thêm hai quả trứng chiên và nhiều món khác. Sở dĩ hắn vòng tới chuyện thức ăn là do lo lắng Lâm Hàn lại hỏi hắn chuyện của Thương Vãn.
Lâm Hàn nghĩ ngợi một chút: “Cà chua xào trứng ăn với mì lạnh.”
“Món này à?” Sở Tu Viễn kinh ngạc, sao nàng lại càng ngày càng biết cách sinh hoạt thế này.
Lâm Hàn: “Đó là món chính, đồ ăn như cũ.”
Sở Tu Viễn nhẹ nhàng thở ra: “Thức ăn của chúng ta gần đây đều là đồ trồng ở hậu viện sao?”
Lâm Hàn nghĩ nghĩ: “Có mua gừng và tỏi.”
Sở Tu Viễn thầm nghĩ, trồng thêm cả gừng và tỏi, vậy thì trừ củi gạo mắm muối, nhà hắn cũng chẳng cần mua thêm gì nữa.
“Chỉ là mua hai ba tháng rồi không cần mua nữa.” Lâm Hàn nói.
Sở Tu Viễn há mồm, ý thức được nàng nói cái gì, không thể tin hỏi: “Hậu viện cũng có tỏi và gừng?”
“Đúng vậy. Sáng nay chúng ta ăn gà xào hoa tỏi, hoa tỏi chính là lấy từ mấy nhánh tỏi non.” Lâm Hàn nói: “Chờ tỏi non già đi, bên dưới sẽ mọc ra tép tỏi, chỉ cần đào lên treo dưới mái hiên phơi nắng là có thể ăn tới đầu năm sau lúc tỏi non mọc lại.”
Đại tướng quân phục, tâm phục khẩu phục.
“Gừng có thể để lâu như vậy sao?”
Lâm Hàn ngẫm lại: “Đặt vào hầm có thể trữ tới đầu xuân. Đúng rồi, đúng lúc ta có chuyện cần nói với chàng, mẫu đất dùng trồng khoai kia, chờ đào khoai lên rồi, ta muốn trồng cải trắng và củ cải, có thể đào một cái hầm lớn ở góc Đông Nam, bằng hữu của chàng tới cửa thăm hỏi có thể sẽ thấy được, sẽ không hỏi ngài đó chứ?”
Sở Tu Viễn thầm nghĩ, tất nhiên là sẽ hỏi rồi. Nhưng nghĩ tới ngày tháng nghèo khổ rất đáng sợ, không đồng ý nàng sẽ rất thất vọng, nàng thất vọng thì ba tên tiểu tử kia sẽ ầm ĩ c.h.ế.t hắn… Đại tướng quân cười trừ: “Sẽ không.” Lại bổ sung thêm một câu: “Ta cũng chẳng có mấy người bằng hữu.”
Ba ngày đã hết hai ngày chạy ra ngoài, sao Sở Đại tướng quân có thể nói được mấy lời này vậy.
Lâm Hàn không nhịn được liếc hắn một cái, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Vậy là tốt rồi.” Cảm giác xe ngựa chậm lại, vén rèm xe lên mới phát hiện đã về tới nhà: “Nhanh như vậy?”
“Vốn dĩ cách chợ đông không xa mà.” Sở Tu Viễn xuống xe, đang muốn bước vào trong, lại nhớ tới Lâm Hàn lên xe như thế nào, bèn ngừng lại vươn tay ra.
Lâm Hàn thò ra khỏi xe ngựa: “Làm gì?”
“Đỡ nàng xuống xe.” Sở Tu Viễn.
Lâm Hàn nhíu mày, có bệnh à. Nàng cũng chẳng phải Tây Thi liễu yếu đào tơ. Lâm Hàn trừng hắn một cái rồi nhảy xuống xe.
Sở Tu Viễn đã đoán được tình huống như vậy, sờ mũi theo sau, lướt qua bức tường bình phong, phát hiện trong viện vô cùng an tĩnh: “Khó có nha, Đại Bảo Bảo vậy mà không khóc nháo.”
“Là không nháo ngài.”
Tiếng của Sở Mộc từ xa truyền tới, Sở Tu Viễn cùng Lâm Hàn đồng thời dừng lại, quay đầu nhìn lại, Sở Mộc đang ngồi trên bức tường phía Tây Nam, giữa cây táo và cây lựu.
Sở Tu Viễn hỏi: “Ngươi ở đó làm gì?”
“Trốn Đại Bảo Bảo a.”
Sở Tu Viễn cùng Lâm Hàn xoay người, Sở Dương từ trong viện chậm rãi chạy ra.
“Đại Bảo Bảo khóc à?” Lâm Hàn vội hỏi.
Sở Dương gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Sở Tu Viễn cùng Lâm Hàn bị nó làm cho nhức đầu.
Sở Mộc nhanh chóng nói: “Nó khóc nháo đòi đi tìm các vị, ta không để ý tới nó, nó lập tức quậy tới trên mặt ta, ta cho nó một cái tát, tiểu tử tức phát khóc, ta không để ý tới nó nữa, nó khóc một hồi đã ngủ mất. Cho nên Đại Bảo mới vừa gật đầu vừa lắc đầu.”
“Ngươi ——” Sở Tu Viễn không biết nên nói sao với hắn: “Ngươi chăm sóc nó như vậy hả?”
Sở Mộc trưng ra bộ mặt vô tội: “Ta cũng không cố ý nha. Là nó đột nhiên ra tay, ta chỉ phản kích theo thói quen, chờ lúc đánh tới tay nó mới ý thức thu lại lực đạo. Nhưng đánh cũng đánh rồi, ngài nói ta phải làm sao đây? Cũng đâu thể ôm nó đi tìm các ngài.”
Sở Tu Viễn thấy hắn còn nói lý: “Ngươi ——”
“Đừng có ngươi, để ngài ở nhà trông nó, nói không chừng ngài cũng cho Đại Bảo Bảo hai cái tát tay.” Lâm Hàn đánh gãy lời Sở Tu Viễn: “Dù sao Bảo Bảo còn nhỏ sẽ không nhớ dai, ngủ một giấc là ổn rồi.”
Sở Mộc không nhịn được hỏi: “Thẩm thẩm không trách ta?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận