Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 394


Giờ Thân, Lâm Hàn chuẩn bị cho Thái tử một đĩa bánh dày cùng một chén đồ kho rồi nhờ Sở Tu Viễn đưa nó về, sau đó mới nói với đầu bếp sáng mai sẽ làm bánh gạo.
Lâm Hàn gả cho Sở Tu Viễn cũng là vì hắn có bạc, đi theo hắn có thể ăn ngon uống ngon. Hiện giờ chẳng những Sở Tu Viễn có bạc mà bản thân nàng cũng có, tất nhiên sẽ không bạc đãi bản thân.
Sáng hôm sau, sau khi đã làm xong bánh gạo, Lâm Hàn sai người đi lựa mua cua.
Buổi trưa cùng ngày, Sở gia bắt đầu ăn tiệc bánh gạo.
Món ăn chính là bánh gạo xào tỏi và bánh gạo mai cua, món phụ là bánh gạo chiên, đồ ăn kèm là cá hấp và rau xào.
Nếu chỉ ăn một mình bánh gạo thì rất vô vị nhưng mang chiên với tỏi lại vô cùng thơm ngon. Bánh gạo mai cua lại không cần phải bàn, vừa tươi vừa mềm, bánh gạo chiên ngoài giòn trong xốp. Không nằm ngoài dự đoán của Lâm Hàn, sau khi ăn xong bánh gạo, cá và rau xào vẫn còn thừa hơn một nữa. Nhưng cuối cùng cũng bị Sở Tu Viễn ăn hết.
Sức ăn của Sở Tu Viễn rất lớn, mấy hài tử ăn hai chén bánh gạo là no, nhưng Sở Tu Viễn chỉ mới lưng bụng, lại không còn bánh gạo để mà ăn, Đại tướng quân chỉ có thể ăn cá và rau.
Cuối cùng cũng ăn xong món rau, Đại tướng quân ợ một tiếng, súc miệng, lau miệng, rồi nói với Lâm Hàn: “Ngày mai làm nhiều một chút.”
Chén đĩa vừa mới dọn xuống, bàn ăn còn chưa khô mà hắn đã nghĩ tới ngày mai. Lâm Hàn dở khóc dở cười: “Món đó ăn nhiều khó tiêu. Trưa nay chàng ăn nhiều như thế, đến tối cũng chẳng đói đâu.”
Sở Tu Viễn biết gạo nếp khó tiêu hóa, cho nên vào giờ Tuất, khi mặt trời xuống núi nhưng sắc trời còn chưa tối, Đại tướng quân đã mang nhi tử ra ngoài đá cầu.
Qua hai nén hương, bốn phụ tử bọn họ đã đổ đầy mồ hôi, sau khi tắm rửa xong lại cảm thấy đói bụng.
Lâm Hàn vốn dĩ đã dặn dò đầu bếp nấu cháo, xào thêm hai món rau nhưng lại nghe được Sở Tu Viễn kêu hài tử đi đá cầu nên đã sai đầu bếp giết cá nuôi trong lu nước rồi làm một nồi cá hầm đậu phụ.
Quả nhiên nồi cá đậu phụ kia đã chui hết vào bụng bốn phụ tử bọn họ. Nhưng mà, Sở Tu Viễn vẫn ăn chưa no.
Lâm Hàn biết hắn chỉ ăn no bảy phần nên đã cho đầu bếp về phòng nghỉ, không được làm đồ ăn cho hắn ăn nữa.
Sở Tu Viễn ôm bả vai Lâm Hàn vừa đi vừa nói: “Ta đâu có ăn nhiều, để đầu bếp làm cho ta một cái bánh bông lan là được. Cũng không cần làm quá lớn, ba cái trứng gà là được rồi.”
Lâm Hàn đột nhiên dừng lại.
Sở Tu Viễn không kịp đề phòng đã đ.â.m sầm vào Lâm Hàn đang đi phía trước khiến nàng lảo đảo, Sở Tu Viễn vội vàng đỡ lấy nàng.
Lâm Hàn thuận thế xoay người: “Mấy cái trứng gà?” Nhìn chằm chằm hắn, hỏi.
Cái tay đang đặt trên vai nàng đột nhiên cứng đờ, Sở Tu Viễn không được tự nhiên sờ mũi: “Hai cái cũng được.” Dừng một chút: “Không cần nhiều như vậy, một quả cũng được rồi.”
“Rất muốn ăn sao?” Lâm Hàn cười hỏi.
Sở Tu Viễn có dự cảm bất ổn, nhưng hắn vẫn thành thật gật đầu.
Lâm Hàn nhẹ nhàng vỗ lên mặt hắn: “Vậy đi ngủ đi, nằm mơ là được.”
Sở Tu Viễn lại cứng người, lắp bắp nói: “Phu nhân, nhà ta đâu phải nghèo không có thức ăn, ăn thêm mấy quả trứng cũng đâu đến mức ngày mai không còn gì ăn.”
“Nhưng mà chàng ăn nữa sẽ khiến hoàng đế tỷ phu chế nhạo chàng.” Lâm Hàn nhéo hông hắn, phát hiện toàn là thịt mềm: “Sở Tu Viễn, chàng lại béo?!”
Sở Tu Viễn không chút suy nghĩ nói: “Không có!”
“Đây là cái gì?” Lâm Hàn lại nhéo vào phần thịt của hắn.
Sở Tu Viễn thở dốc vì kinh ngạc: “Phu nhân, buông tay!”
“Trước kia chỉ có da thôi.” Lâm Hàn không những không buông tay, còn dùng sức nhéo một cái.
Sở Tu Viễn tức khắc cảm thấy cả người đổ mồ hôi lạnh: “Phu nhân… Nàng —— muốn mưu sát thân phu?”
“Nếu chàng cứ ăn uống như hôm nay, ta không g.i.ế.c chàng thì chàng cũng không sống lâu đâu.” Lâm Hàn buông tay: “Đói thì đi uống nước, hoặc là ăn dưa gang, mấy thứ đó không dầu mỡ, ăn bao nhiêu cũng được.”
Sở Tu Viễn theo tầm mắt của nàng nhìn về phía tường tây, sau đó thu hồi ánh mắt: “Ta muốn ăn dưa hấu.”
“Dưa hấu chưa chín.” Lâm Hàn nói: “Dưa hấu dễ trướng bụng, không sợ một đêm phải tỉnh giấc ba lần thì cứ ăn.”
Sở Tu Viễn ủ rũ.
Lâm Hàn xoay người trở về.
Sở Tu Viễn lập tức đi theo, đến chủ viện lại thấy đám hài tử đang đi về phía sương phòng phía đông.
Lâm Hàn nhịn không được hỏi: “Trời đã tối rồi, không tắm rửa ngủ còn ra ngoài làm gì?”
Sở Dương: “Bọn con đến nhà bếp xem có còn gì ăn không.”
Sở Tu Viễn vội vàng nhìn Lâm Hàn, nghe thấy không, người đói đâu phải có một mình ta.
Lâm Hàn trừng hắn, lại quay sang hài tử: “Buổi tối ăn chưa no à?”
Sở Ngọc nói tiếp: “Ăn no. Nhưng mà ăn canh cá mau đói.”
Lâm Hàn suy nghĩ một chút: “Hôm nay có ăn trứng gà chưa?”
Sở Ngọc: “Không có. Buổi sáng ăn cá đậu phụ, buổi trưa là bánh gạo, buổi tối là rau xanh và canh cá.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận