Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 245


Ba đứa trẻ ngẩn người, còn phải mua đồ cho nương nữa ư.
“Đúng thế, đúng thế, các ngươi mua gì cho cữu mẫu vậy?” Tiểu Thái tử không nén nhịn được cất lời: “Cho ta xem nào.”
Sở Dương quay đầu lại trông thấy đóa hoa giả trong tay Lâm Hàn, nó suy tư một chút rồi đưa cái nghiên mực trong tay.
Lâm Hàn cười bảo: “Con mua cái này cho ta à?”
“Vâng!” Sở Dương ra sức gật đầu: “Cho nương dùng.”
Sở Ngọc thấy cảnh ấy thì lập tức đưa chiếc bút lông sang: “Con và ca ca đã bàn rồi, huynh ấy mua nghiên mực, con mua bút.”
Lâm Hàn thật sự rất muốn đập cái nghiên mực lên mặt Sở Dương, ném bút lên lên người Sở Ngọc, đỡ uổng cho hai chúng nó phải thốt lời ra. Nhưng vừa nghĩ tới ngày xưa mấy đứa trẻ không có nương, khác với đứa bé như tiểu Thái tử lớn lên cùng nương, Lâm Hàn bèn nhận nghiên mực và bút lông.
“Đại Bảo Bảo, của con đâu?” Lâm Hàn quay sang nhìn Sở Đại Bảo Bảo.
Sở Đại Bảo Bảo đang bối rối, nghe vậy bèn đưa ra chiếc trống lắc: “Nương, cho nương này.”
“Ta lấy cái này làm gì?” Lâm Hàn cố ý hỏi.
Sở Đại Bảo Bảo lắc lắc rồi nói một cách đường hoàng: “Chơi ạ.”
Sở Tu Viễn lấy làm vui: “Nàng đừng chê ghét nữa, ta còn chẳng có cái gì.”
Sở Dương tiếp lời: “Thái tử cũng đâu có mua cho bệ hạ ạ.”
“Ta mua rồi mà.” Giọng tiểu Thái tử vừa cất lên, cả nhà năm người cùng quay sang nhìn tiểu Thái tử. Tiểu Thái tử gật đầu cái rụp: “Ta thật sự mua rồi mà.” Rồi lôi ra một cái hà bao rất rất nhỏ, lấy từ trong ấy ra một chiếc chặn giấy vân gỗ: “Ta không có lừa các ngươi đâu.”
Sắc mặt của Sở Dương và Sở Ngọc thay đổi, ngón tay rục rịch động đậy, như thể sắp bịt miệng Thái tử lại vậy.
Lâm Hàn thấy cảnh thú vị, bèn cố ý nói: “Đâu có. Bọn ta cũng tin Dịch Nhi mà.” Rồi nàng quay sang nhìn ba đứa trẻ, các con còn có gì để nói không.
Sở đại công tử do dự giây lát rồi đưa cho cha nó một chiếc bút lông, Sở nhị công tử đưa nghiên mực của nó cho cha nó. Sở Đại Bảo Bảo nằm rạp lên đất, ôm chặt đồ đạc của mình: “Hết rồi, hết rồi.” cái đầu bé tẹo lắc như chiếc trống lắc của nó.
Sở Tu Viễn nói như thế chẳng qua là để trêu chọc bọn nhỏ, nào có ngờ đứa con út lại khư khư như vậy: “Sau này ta cũng không mua cho con nữa.”
“Nương ơi.” Đại Bảo Bảo quay ra nhìn nương của nó.
Lâm Hàn: “Con không thương yêu cha con, ta cũng không thương yêu con đâu.”
Đại Bảo Bảo cứng đờ trên đất, trong đôi mắt to là vẻ khó hiểu, nó bảo nương mua cho nó, tại sao nương không giúp nó mà ngược lại đi giúp cha.
“Nương mua cho con.” Đại Bảo Bảo lại nói lần nữa.
Lâm Hàn cười nói: “Con không sắm đồ cho cha con, ta cũng không mua cho con.”
“Nương xấu xa.” Đại Bảo Bảo không tin.
Lâm Hàn: “Nương không xấu xa, nương không muốn nhìn thấy cha con buồn lòng thôi. Ta có đủ cả mà cha con lại không có, cha con sẽ khóc đấy.”
Sở Tu Viễn thở dài một hơi phối hợp với Lâm Hàn.
Đại Bảo Bảo vẫn không hiểu, khóc thì cứ để cha nó khóc là được rồi.
“Cha con mà khóc thì nương cũng sẽ khóc theo, con muốn nhìn thấy nương khóc sao?” Lâm Hàn lại hỏi.
Thằng bé ra sức lắc đầu: “Không muốn!”
Lâm Hàn: “Vậy thì con nên làm như thế nào?”
Thằng bé ngồi dậy, ngắm nhìn con hổ be bé của nó, rồi lại nhìn quả xúc cúc của nó, do dự một lúc lâu rồi đưa xúc cúc cho cha nó: “Cha đừng khóc.”
Sở Tu Viễn chỉ muốn đánh nó: “Nhà của chúng ta là do ta đánh thắng trận được bệ hạ thưởng, y phục các con mặc trên người là dùng bổng lộc của ta để mua, kiếm được tiền chẳng lẽ không nên mua quà cho ta sao?” Hắn liếc nhìn đại nhi tử và nhị nhi tử, rồi đổi sang nhìn chằm chằm tiểu nhi tử.
Đại Bảo Bảo bốn tuổi nào có hiểu có nên hay không, nó chỉ biết rằng nó đã đưa quả xúc cúc yêu thích của nó cho cha nó thôi, cha nó còn răn dạy nó nữa. Đại Bảo Bảo rất tức giận, nó bò dậy tìm nương.
Lâm Hàn vươn tay ra đẩy thằng bé đến trước mặt Sở Tu Viễn: “Đại Bảo Bảo, con có biết thịt nhà chúng ta ăn mỗi ngày là dùng tiền của ai để mua không?”
Tiểu Thái tử mở miệng đáp: “Cữu phụ ạ. Cữu phụ là đại tướng quân, có rất nhiều rất nhiều tiền, tuy rằng chỉ ít hơn phụ hoàng ta một chút xíu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận