Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 446


Lâm Hàn: “Ngươi coi ta là Tống Ngọc à.”
Tiểu binh kia đánh giá nàng từ trên xuống dưới một phen: “Ngoại trừ võ công tốt hơn Tống Ngọc ra thì những thứ khác, ty chức thấy cũng gần như thế.”
“Cút đi!” Lâm Hàn giận dữ.
Tiểu binh kia theo bản năng nhìn Sở Tu Viễn, thấy Đại tướng quân không tức giận, vui vẻ rời đi.
Lâm Hàn: “Binh lính của chàng à?”
“Hắn?” Sở Tu Viễn lắc đầu: “Không có ấn tượng. Nhìn tuổi khoảng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu, có thể đã đi ra ngoài với ta vài lần.” Ngay lập tức nói: “Đi thôi.”
Lâm Hàn trừng mắt nhìn hắn một cái, dẫn đầu đi vào trướng chờ các tướng quân khác đến.
Hai ngày sau, đợt lương thảo đầu tiên đúng giờ đến, Lâm Hàn liền mang theo nhân mã của nàng tiến về phía Đông Bắc. Viên Hạo đi Tây Bắc, Sở Tu Viễn dẫn ba vạn người đi thẳng về hướng Bắc.
Đi chừng sáu bảy ngày, khuôn mặt Lâm Hàn bị gió lạnh thổi tới tróc da, còn không thấy tung tích Hung Nô đâu cả, không khỏi sinh ra một cỗ phiền não, lại sợ tướng sĩ thủ hạ nhìn ra, lại không muốn đè nén, dứt khoát dừng lại luyện binh.
Lần này xuất chinh hoàng đế Thương Diệu cho hai trăm viên hỏa dược, ngoại trừ lưu lại năm mươi viên cho Sở Tu Viễn, còn lại đều ở Lâm Hàn nơi này.
Thứ đồ chơi kia rất nặng, dùng tay ném không được mấy trượng, mấy quan lại có tài trong triều chế ra mấy cái máy b.ắ.n đá nho nhỏ.
Lúc trước vẫn cứ để ở chỗ Sở Tu Viễn, hiện giờ tách ra, bốn cái máy b.ắ.n đá đều cho Lâm Hàn.
Lâm Hàn lệnh cho binh lính đem máy b.ắ.n đá xuống, mở tay nải của nàng ra tìm tòi lục lọi, từ trong không gian lấy ra hai cái dây leo núi loại lớn đã tháo khóa, ném cho hai kỵ binh: “Cột vào máy b.ắ.n đá, một bên một sợi.” Chọn một tiểu binh dáng người thấp bé gầy yếu: “Ngươi, ngồi trên máy b.ắ.n đá, để cho bọn họ kéo ngươi đi.”
Mí mắt Triệu Phi giật giật, vị phu nhân này thật sự coi hành quân là du xuân rồi.
“Tướng quân đây là muốn làm cái gì?” Triệu Phi hỏi, những người khác cũng lộ ra vẻ nghi hoặc.
Lâm Hàn: “Diễn tập.” Suy nghĩ một lúc, đem lưới đánh cá cuộn lại ném lên trên máy b.ắ.n đá: “Giữ sao cho cả lưới và người không rơi xuống, thử xem đi nhanh được đến mức nào.”
Kỵ binh được phân công kéo máy đá không biết nàng muốn gì, lại cho rằng Lâm Hàn chính là Sở Mộc, nghĩ đến Sở Mộc chưa bao giờ bại trận, bởi vậy Lâm Hàn nói như thế nào bọn họ liền làm như thế ấy.
Ban đầu rất ổn định, sau đó lưới đánh cá rơi xuống, cuối cùng binh sĩ ngồi trên máy b.ắ.n đá suýt nữa cũng bị văng ra.
Lâm Hàn vội vàng hô dừng lại, lại sai người đem mấy chiếc máy b.ắ.n đá khác xuống, để cho mấy người luyện tập nhiều lần, thẳng đến khi người mệt ngựa cũng mệt, mới sai người đem máy b.ắ.n đá đặt lên xe.
Sáng sau, lại luyện thêm một canh giờ nữa mới khởi hành.
Triệu Phi nhịn không được nói: “Tướng quân, chúng ta cứ tiếp tục như vậy không có cách nào đến địa điểm đã định trong thời gian đại tướng quân quy định đâu.”
“Đại tướng quân sợ trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đem thời gian xảy ra ngoài ý muốn cũng tính vào.” Lâm Hàn nói: “Dọc theo đường đi chúng ta ngay cả một cái bóng cũng không nhìn thấy, ta có trì hoãn thêm nửa ngày, chúng ta cũng có thể đến đúng thời gian quy định.”
Triệu Phi đương nhiên biết điểm này, hắn sợ Lâm Hàn mải chơi quên việc. Thấy nàng còn chưa quên sạch chính sự, đương nhiên không nhiều lời nữa.
Ngày hôm sau lại đi nửa ngày, cách địa điểm dự định còn có nửa ngày hành trình, nhưng còn cách thời gian Sở Tu Viễn cho nàng một ngày, Lâm Hàn dẫn đội ngũ đến chỗ có nguồn nước, lệnh cho binh lính nghỉ ngơi tại chỗ, lại lệnh cho hỏa đầu quân đốt lửa nấu cơm, mà nàng lấy lưới đánh cá ra, vẫy vẫy tay với Triệu Phi người mà nàng quen thuộc nhất.
Trước mắt Triệu Phi tối sầm lại, muốn tìm một khe hở chui vào, sao lại tới nữa.
“Tướng quân, ở chỗ này con chạy trên đất con bay trên trời không nhiều lắm, có thể con bơi trong nước cũng rất ít.” Triệu Phi hy vọng Lâm Hàn có thể nghe hiểu.
Lâm Hàn lắc đầu: “Con chạy trên đất và con bay trên trời phần lớn là thiên địch. Chẳng hạn như đại bàng và thỏ. Hai loại đó không nhiều, không có nghĩa là trong nước không có cá. Ngược lại sẽ chỉ nhiều hơn. Bởi vì ở đây không có người ở.” Nói xong, dừng một chút: “Lại tìm vài người theo ta đi bắt cá, nướng chín giữ lại buổi sáng ngày mai ăn.”
“Tướng quân, ngài mau đến xem, tướng quân ——”
Trong lòng Triệu Phi vui vẻ: “Tướng quân, mạt tướng cầm lưới đánh cá cho ngài, ngài mau đi xem một chút.”
Lâm Hàn sải bước chạy tới: “Xảy ra chuyện gì?” Phát hiện người gọi nàng chính là hỏa đầu quân: “Trong nước có rắn hay là nước mặn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận