Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 207


Trong đầu Thương Diệu hiện ra hai chữ, lại liên tục lắc đầu, không có khả năng, hai người bọn họ có b.ắ.n đại bác cũng không tới.
“Đây là làm sao vậy?” Thương Diệu lòng tràn đầy tò mò đứng lên.
Thương Vãn lau nước mắt trên khóe mắt: “Phu nhân đại tướng quân bắt nạt thần muội, ngài...”
“Chờ một chút, thê tử Tu Viễn à?” Đúng là nàng ấy thật. Thương Diệu càng thêm tò mò: “Hai người quen nhau như thế nào?” Tại sao hắn lại không nghe Sở Tu Viễn cùng Lâm Hàn nhắc qua chứ.
Thương Vãn: “Thần muội không biết nàng ta, là nàng ta tới cửa tìm thần muội, còn đạp đổ cửa lớn và cửa ở sảnh giữa của thần muội nữa. Hoàng huynh, ngài nói trên đời sao lại có nữ tử thô tục như vậy chứ? Người nọ vẫn là người mà ngài tìm cho Đại tướng quân nữa đấy. Hoàng huynh, sao ngài lại chọn như vậy chứ. Hôm nay nhất định phải làm chủ cho thần muội.”
Thương Diệu thu hồi sự tò mò trên mặt: “Nàng ấy vô duyên vô cớ đá cửa phủ ngươi làm gì?” Hắn nhẩm tính canh giờ hạ triều một chút: “Có phải ngươi chặn Tu Viễn ở chỗ của ngươi không? Nếu là như vậy thì đó là do ngươi làm sai trước.”
Thương Vãn trong nháy mắt quên luôn cả thút thít: “Hoàng huynh, thần muội chỉ là tìm đại tướng quân tán gẫu, hết cả không tới một nén nhang, thần muội cái gì cũng không làm.”
“Ngươi còn muốn làm gì nữa?” Thương Diệu hỏi.
Thương Vãn há hốc mồm, vội vàng nói: “Không muốn làm gì hết.”
“Ngươi là có quân quốc đại sự muốn tìm Tu Viễn thương nghị, hay là có dân gian đau khổ muốn tìm Tu Viễn thương thảo?” Thương Diệu lại hỏi.
Thương Vãn đang muốn giải thích, bỗng nhiên phát hiện không đúng, nàng ta là người bị hại, hoàng huynh của nàng ta đã không làm chủ cho nàng ta thì thôi, làm sao lại còn thẩm vấn nàng ta chứ?
“Hoàng huynh, là muội muội của ngài bị một nữ tử thô tục ức hiếp.” Thương Vãn nói xong, dừng một chút: “Nàng ta chính là đánh vào mặt ngài, đánh vào mặt hoàng gia chúng ta đấy.”
Thường Hỉ không khỏi cúi đầu, trong lòng tự nhủ uổng cho ngươi vẫn là muội muội bệ hạ, cũng không biết trong mắt bệ hạ quan trọng nhất là giang sơn xã triết.
Sở phu nhân trồng ra thứ mỗi mẫu sản lượng mấy ngàn cân, chỉ cần không phản quốc, cho dù nàng ấy có lỡ tay đánh c.h.ế.t ngươi, bệ hạ chỉ sợ cũng là trách nàng một trận, nhốt nàng mấy ngày mà thôi.
Thương Diệu xoa xoa thái dương: “Ngươi là muội muội của trẫm, nàng là thê tử của đại tướng quân của trẫm, ngươi bảo trẫm phải làm như thế nào? Sang năm Hung Nô xâm phạm, trẫm phong ngươi làm đại tướng quân, thay Tu Viễn lãnh binh ngăn địch nhé?”
Khóe miệng Thương Vãn giật giật, không dám tin: “Vậy việc này cứ bỏ qua như vậy sao?”
“Ngươi coi người khác là kẻ ngốc à?” Thương Diệu hỏi ngược lại: “Ngươi một nữ tử mà lại mời một nam tử bằng tuổi vào trong phủ, ý định là gì? Trước tiên khoan đừng giải thích vội, có phải ngươi đã từng ám chỉ với trẫm rằng ngươi có hảo cảm với Tu Viễn không? Đại tướng quân của trẫm cũng không phải là đầu gỗ, cho dù ngươi có biểu hiện đường hoàng người ta cũng không tin.”
Sắc mặt Thương Vãn thay đổi.
“Ngươi nói Sở phu nhân đánh vào mặt ngươi, theo cách nhìn của trẫm người đánh vào mặt ngươi là chính ngươi mới đúng.” Thương Diệu ngồi trở lại: “Hoàng muội, người có thể phong lưu, nhưng không thể hạ lưu.”
Thương Vãn há mồm vô ngữ: “Hoàng huynh...”
“Lui ra đi! Trẫm nơi này còn có một đống tấu chương nữa.” Thương Diệu liếc mắt nhìn ngự án một cái rồi nói.
Thương Vãn nhìn thấy đống trúc giản kia, há miệng rồi lại ngậm miệng, hành lễ rồi lui ra ngoài.
Thường Hỉ chờ nàng ta đi ra ngoài mới nhỏ giọng hỏi: “Bệ hạ, công chúa sẽ không đi tìm Sở phu nhân nữa chứ?”
“Lại đi nữa à?” Thương Diệu liếc mắt nhìn ra bên ngoài một cái, cười lạnh: “Nàng ấy có thể trói gô Thương Vãn lại mang tới gặp trẫm.”
Thường Hỉ không khỏi nghĩ đến một màn Lâm Hàn một gậy đánh heo ngất xỉu kia: “Công chúa nói Sở phu nhân không cho ngài mặt mũi, nô tài luôn cảm thấy nếu không phải bởi vì công chúa là muội muội của ngài, kết cục của công chúa cũng sẽ giống như cửa phủ công chúa thôi.”
“Nếu không thì ngươi cho rằng vì sao trẫm phải khuyên nàng ta chứ?” Thương Diệu liếc mắt một cái nhìn Thường Hỉ.
Thường Hỉ không khỏi run rẩy: “Sở phu nhân thật là, là…”
Thương Diêu: “Là cái gì?”
“Là nữ trung hào kiệt.” Thường Hỉ vội vàng nói ra: “Nô tài luôn cảm thấy để cho nàng ấy lãnh binh đánh giặc, nàng ấy sẽ…”
Thương Diệu cắt ngang lời hắn: “Cái này thì ngươi đã suy nghĩ nhiều rồi. Ngươi cho rằng chống lại Hung Nô chỉ cần võ công cao cường là được sao?”
“Nô tài, nô tài sai rồi. Đã quên bệ hạ cũng không thiếu thiện xạ chi sĩ.” Thường Hỉ vội vàng nói.
Thương Diệu hài lòng: “Hung Nô bên kia nếu không phải là thảo nguyên mênh m.ô.n.g vô bờ, hoặc là cát vàng, trời âm u hoặc sớm tối không phân biệt được đông tây nam bắc, không có cảm giác phương hướng tốt thì có thể từ đuổi theo Hung Nô biến thành bị Hung Nô vây quanh. Loại chuyện này còn ít nữa sao?”
“Nghe nói lần trước Viên tướng quân đại bại chính là bởi đại quân Hung Nô đang ở phía trước đột nhiên biến thành vòng ra phía sau à?” Thường Hỉ nhỏ giọng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận