Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 564


Lâm Hàn hết nói nổi, thằng bé nghịch ngợm này muốn chọc tức c.h.ế.t nàng, hay là cảm thấy nàng ít hơn Sở Tu Viễn mười tuổi, trông không xứng đôi nên muốn khiến nàng tức giận tới nỗi già bằng Sở Tu Viễn.
Lâm Hàn hít sâu, đè nén lửa giận trong lòng xuống, mặt không biểu cảm hỏi: “Sáng nay đã nói với con như thế nào?”
Đại Bảo Bảo suy nghĩ cẩn thận đáp: “Đến Thái Học phải nghe lời thầy, không được cãi lại thầy. Nếu thầy dạy sai cũng không được chỉ ra trực tiếp mà phải nói riêng với thầy. Thầy không nghe thì về nhà nói với nương, nương xin bệ hạ đổi thầy dạy.”
Lâm Hàn: “Nói thế là con đều biết cả hả? Vậy mà con còn đánh nhau?”
Đại Bảo Bảo rất mực trịnh trọng nói: “Nương nói không được phép gây chuyện ở Thái Học, con ra ngoài đánh.” Nói xong, trong mắt nó hiện lên vẻ khó hiểu, nương đâu có nói ở bên ngoài không được đâu.
Lâm Hàn thật sự muốn cho nó một cái vả miệng, để tránh Đại Bảo Bảo không phục, Lâm Hàn nén cơn giận lại, hỏi Sở Dương: “Xảy ra chuyện gì?”
Sở Dương: “Lúc con đến thì chúng nó không đánh nữa rồi. Nương hỏi Nhị Bảo ấy.” nó quay sang nhìn Sở Ngọc.
Sở Ngọc sờ mũi.
Trong lòng Lâm Hàn có một dự cảm không lành, nàng hỏi dò: “Con cũng dính líu đến?”
Đại Bảo Bảo vội nói: “Không ạ. Nương, nhị cả chỉ giúp con tóm cánh tay của kẻ đó để con đánh thôi.”
Ánh mắt Lâm Hàn tối sầm lại, lảo đảo lùi về sau.
Sắc mặt của ba huynh đệ chợt thay đổi, luống cuống đỡ lấy Lâm Hàn.
Đại Bảo Bảo rất lo lắng nhưng nó lại cảm thấy nương của nó không thể yếu ớt như thế được: “Nương à, con lớn rồi, nương không lừa con được nữa đâu, đừng giả vờ nữa.”
Lâm Hàn nói thầm, ta giả vờ cái chân của bà nội con ấy!
Lâm Hàn giãy khỏi mấy đứa trẻ, hai tay chống hông, trừng mắt nhìn Đại Bảo Bảo và Sở Ngọc: “Tại sao lại đánh nhau?”
Sở Ngọc vô thức nhìn Đại Bảo Bảo, đệ nói hay là ta nói.
Đại Bảo Bảo kéo nhị ca nó ra sau lưng, hếch cằm lên đối mặt với Lâm Hàn, vẻ mặt bướng bỉnh kiêu ngạo: “Nương đang tra hỏi con ư?”
Lâm Hàn định nói là nàng không, nhưng vừa thấy dáng vẻ không biết hối cải của Đại Bảo Bảo, thì đầu của Lâm Hàn liền đau giần giật, bèn dứt khoát hỏi: “Ngày đầu tiên đi học đãnh đánh nhau với người ta, đến cả hỏi mà nương cũng không thể hỏi à?”
Đại Bảo Bảo nghiêm túc suy nghĩ: “Có thể. Nương là nương của con.”
Lâm Hàn nói thầm, vậy thì ta phải thật sự cảm ơn con, còn biết ta là nương của con.
Bây giờ nói những lời này cũng vô ích, Lâm Hàn thẳng thắn nói: “Vậy thì trả lời ta trước, tại sao lại đánh nhau.”
Đại Bảo Bảo không cần suy nghĩ đã đáp: “Mồm miệng của hắn ta rẻ rúng, đáng đánh!”
Lâm Hàn rất ngạc nhiên, Đại Bảo Bảo trước giờ được đằng chân lên đằng đầu nên phần nào có quấy phá vô lý. Nếu đối phương gây chuyện trước, lẽ nào Đại Bảo Bảo không nên về nhà nói với nàng sao?
Lâm Hàn đè nén nỗi khó hiểu trong lòng xuống, tiếp tục hỏi: “Mắng con à?”
Đại Bảo Bảo không cần nghĩ đã đáp: “Không phải ạ!”
Lâm Hàn định nói, vậy tức là mắng cha con. Bỗng nàng lại cảm thấy không thể nào, Sở Tu Viễn là đại tướng quân, học trò của Thái Học cũng chưa chắc dám mắng hắn, càng đừng nói là đang ở Thái Học.
Lâm Hàn hỏi dò: “Ta à?”
Sắc mặt của Đại Bảo Bảo hơi thay đổi, nó không ngờ nương của nó lại đoán ra nhanh như thế.
Lâm Hàn: “Nói ta bán cây ăn quả, nuôi ong mật tranh giành lợi nhuận với dân chúng, hay là nói ta ở trong phủ làm con rùa rụt cổ cả ngày?”
Miệng của Đại Bảo Bảo mấp máy, khua khua cái bàn tay nhỏ bé: “Nương đừng hỏi nữa, con cũng đã đánh rồi.” Nói xong bèn đi vào trong nhà.
Lâm Hàn giữ nó lại, không cho nó đi, rồi quay sang nói với Sở Ngọc: “Con nói!”
Đại Bảo Bảo cao giọng, sốt sắng bảo: “Không được nói!”
Lâm Hàn giật nảy mình, đồng thời cũng xác định được chuyện này không hề nhỏ: “Đại Bảo Bảo, tim của nương con không phải làm bằng pha lê gốm sứ đâu, con lo ta đau lòng buồn bã ư?”
Đại Bảo Bảo ra sức mím môi, nhìn Lâm Hàn với vẻ mặt bướng bỉnh, chỉ là không nói cái gì.
Lâm Hàn mỉm cười, buông cánh tay nó ra rồi vỗ một cái lên đầu nó, nàng định bảo cả ngày nàng ở lì trong phủ thì có cái gì đáng để người ta nói vào. Bỗng dưng nàng nhớ ra là có thật, hơn nữa ai nhớ ra cũng đều sẽ nhắc lại mấy câu.
Nghĩ đến đây, trái lại Lâm Hàn không hề thấy lo lắng: “Có phải là nói nương của con là một con gà mái không đẻ được trứng đúng không?”
Ba đứa trẻ giương mắt ngẩn người, sao nương chúng nó lại biết.
Lâm Hàn nhướng mày, nhìn về phía Sở Dương: “Đại Bảo, không phải con không hay biết gì ư?”
Sở đại công tử xấu hổ ngượng ngùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận