Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 137-138


Họa từ miệng mà ra 1
Lâm Hàn nghi hoặc khó hiểu: “Trách ngươi cái gì?”
Sở Mộc: “Đánh Bảo Bảo a.”
Hắn đã nghĩ kỹ rồi, nếu hai phu thê này trách hắn, hắn sẽ trèo tường đi qua bên kia luôn.
“Cũng không phải là ngươi cố ý mà. Hơn nữa cũng là Bảo Bảo sai trước.” Lâm Hàn nói thật: “Để cho thằng nhóc biết không phải mọi người đều chiều chuộng mình cũng tốt, đỡ cho qua vài năm nữa không ai quản nổi nó.”
Sở Mộc từ trên tường nhảy xuống: “Không hổ là thẩm thẩm của ta, thật sự hiểu rõ đại nghĩa.”
“Là phu nhân ta đấy.” Sở Tu Viễn nhịn không được nói.
Sở Mộc cười nói: “Đúng thế. Tính ra ngài là thúc phụ của ta mà không hiểu ta bằng cả thẩm thẩm nữa. Ta thực sự nghi ngờ không biết ta có phải là chất tử ruột thịt của ngài không đây.”
Đại tướng quân lập tức nghẹn họng.
Lâm Hàn không khỏi thở dài: “Đừng nói nhảm nữa. Ta và thúc phụ ngươi đi dạo cả một ngày, toàn thân đầy mồ hôi phải đi tắm rửa đã. Bảo Bảo ngủ dậy thì ngươi để ý nó một lúc.”
“Nhất định nó không chịu theo ta đâu.” Sở Mộc nói.
Lâm Hàn: “Không đâu.” Nàng dừng một lúc: “Nếu thằng nhóc có nháo thì ngươi bế nó ra hậu viện hái dâu tây.”
“Dâu tây? Hai đứa Đại Bảo và Nhị Bảo hận mỗi ngày không thể xem tám lần, có nhiều bao nhiêu cũng chẳng đủ.” Sở Mộc nói xong liếc mắt nhìn Sở Dương: “Chỉ vừa đỏ một chút đã bị hai đứa chúng nó hái ăn rồi.”
Sở Dương hừ một tiếng: “Nói giống như huynh chưa từng ăn ấy.” Cậu bé không cho Sở Mộc mở miệng: “Nương ngài không biết đâu, Mộc ca ngoại trừ ăn vụng dâu tây còn ăn vụng cả cà chua nữa. Ta và Tiểu Ngọc, Bảo Bảo cộng lại cũng không ăn nhiều bằng huynh ấy đâu.”
“Đồ của nhà mình, dùng từ ăn vụng là hơi quá.” Lâm Hàn đi đến bên cạnh Sở Dương xoa đầu tiểu hài tử: “Nếu hắn không cho con ăn thì chờ đến khi hắn lên triều, ta bảo phòng bếp làm bánh rán cho các con, cũng không cho hắn ăn nữa.”
Ánh mắt Sở Dương sáng ngời, ý kiến này rất hay a.
Sở Mộc muốn khóc cho thẩm thẩm hắn xem: “Ta vừa mới khen ngài xong, ngài đã phụ lời khen đó luôn rồi.”
“Ta cũng không cầu ngươi khen ta.” Lâm Hàn cười cười rồi đi vào trong viện.
Sở Mộc đuổi theo: “Ngài cũng không sợ dạy hai đứa chúng nó trở nên âm hiểm xảo trá hơn cả cha ngài à?”
“Sở Mộc!” Sở Tu Viễn lạnh lùng nói: “Sao dám nói chuyện kiểu vậy với thẩm thẩm ngươi hả?”
Sở Mộc giật mình, thấy thúc phụ hắn nghiêm túc dị thường, thậm chí còn mang theo chút tức giận: “Không phải thẩm thẩm…không phải nói cha nàng ấy đối xử với nàng ấy không tốt sao?”
“Vậy thì hắn ta cũng là thừa tướng triều ta.” Sở Tu Viễn rất lo lắng Sở Mộc ở nhà nói quen miệng, đến khi lên triều cũng nói thẳng tuột ra ngoài.
Sở Mộc sửng sốt trong chớp mắt, phản ứng lại liền nhìn Lâm Hàn, hắn sai rồi sao?
“Ta ở nhà nói như thế nào cũng được, Đại Bảo và Nhị Bảo cũng vậy, bởi vì chúng ta là nữ nhân trong nhà và trẻ nhỏ vô tri, cho dù có phỉ báng bệ hạ, bệ hạ có nghe thấy cũng không tiện so đo với chúng ta. Nhưng ngươi là mệnh quan triều đình, tiểu Hầu gia ạ.”
Lâm Hàn liếc mắt nhìn Sở Tu Viễn: “Thúc phụ ngươi không nói với ngươi, họa từ miệng mà ra à?”
Sở Tu Viễn: “Hắn cảm thấy hắn là tiểu Hầu gia, không ai dám động đến hắn.”
Lâm Hàn không khỏi hỏi: “Thật sao?”
Sở Mộc nghĩ như vậy chỉ vì cô mẫu hắn là Hoàng hậu, thúc phụ hắn là Tu Viễn Hầu, hắn lớn lên trưởng thành dưới mắt Hoàng đế Thương Diệu. Nhưng hắn không nghĩ tới sẽ bị thúc phụ hắn nhìn ra.
“Không có.” Tiểu Hầu gia vịt c.h.ế.t còn mạnh miệng, tuyệt đối không thừa nhận hắn tự cao tự đại.
Lâm Hàn thấy thế, cười khẽ một tiếng: “Ngươi nói không có thì không có.” Không đợi hắn mở miệng liền đi vào phòng ngủ.
Sở Mộc theo bản năng đuổi theo, Sở Tu Viễn đưa tay đè bả vai hắn lại: “Làm gì vậy?”
“Ta…” Sở Mộc nhìn thấy Hồng Lăng vén rèm cửa lên, thật sự xấu hổ:
“Nhất thời sốt ruột nên quên mất.”
Sở Tu Viễn còn muốn quở trách hắn vài câu, vừa nghĩ đến chuyện ngày mai liền dứt khoát buông hắn ra, đi tây sương phòng tắm rửa.
Trong nháy mắt, trong viện chỉ còn lại tiểu Hầu gia cùng hai đường đệ của hắn.
Một lớn hai nhỏ mắt to trừng mắt nhỏ, Tiểu Sở Dương quay về phía đệ đệ Sở Ngọc, hai huynh đệ tay trong tay đi tìm đồ ăn ngon phía sau, bỏ lại tiểu Hầu gia một mình lẻ loi phơi nắng.
Lâm Hàn và Sở Tu Viễn thay y phục xong đi ra cũng không quở trách Sở Mộc nữa mà cầm kéo đi cắt nho.
Trong chủ viện trồng hai gốc nho lần lượt là nho hương nhài và nho túy kim hương, Lâm Hàn không biết khi nào chúng chín, lúc trước nghe Sở Mộc nói hai hài tử rảnh rỗi liền đi hái dâu tây, Lâm Hàn mới ý thức được khoảng giữa tháng sáu âm lịch cũng là giữa tháng bảy dương lịch, nho cũng sắp chín rồi.
Chương 138
Giàn nho không cao, Sở Tu Viễn đưa tay là có thể chạm tới đỉnh, Lâm Hàn liền bưng khay chỉ huy, Sở Tu Viễn chọn chỗ chín để cắt.
Đại Bảo Bảo tỉnh lại nhìn thấy Lâm Hàn liền muốn làm nũng, vừa thấy cha nương đang hái trái cây liền nằm trong lòng đường huynh hắn, đầu gối lên vai đối phương, chờ cha nương cho ăn.
Cây nho sau khi trồng được Lâm Hàn dùng nước suối trên núi trong không gian tưới vài lần, cho dù năm nay chỉ mới kết trái lần thứ hai nhưng trên giàn nho cũng đã trĩu quả.
Sở Tu Viễn chỉ đứng ở một góc, chỉ một lúc mà đã hái được cả một khay đầy.
Sở Mộc ở một bên nhìn thấy có chỗ khác rõ ràng trái đã đổi màu nhưng thúc phụ hắn vẫn giống như không nhìn thấy, không nhịn được hỏi: “Thúc phụ, mấy cái kia giữ lại làm gì?”
“Nếu chỗ nào cũng hái thì đến khi bệ hạ muốn, chúng ta lấy cái gì hiếu kính hắn đây?” Lâm Hàn hỏi.
Sở Mộc hiểu: “Nhưng nếu để cả chùm chín hết thì quả chín trước sẽ không bị rụng à?”
“Không đâu, trừ khi cành lá có chùm nho đó khô quắt lại.” Lâm Hàn đưa khay cho hắn: “Ta và thúc phụ ngươi đi tới phòng nghị sự phía trước xem rồi hái thêm.”
Sở Mộc nhìn lướt qua, trong khay cũng phải đến năm mươi sáu mươi trái: “Nhiều như vậy đủ rồi. Lát nữa chúng ta còn phải ăn cơm, để ngày mai rồi ra phía trước hái cũng được.”
Lâm Hàn quay sang Sở Tu Viễn, muốn nghe ý kiến của hắn.
Sở Tu Viễn không phải Sở Mộc cả ngày lấy trái cây làm cơm ăn, hắn muốn ăn nho cũng chỉ để nếm thử mùi vị. Lâm Hàn thích ăn nhưng cũng không phải là ham ăn, nhiều như vậy đủ cho bốn huynh đệ Sở Mộc ăn rồi, Sở Tu Viễn liền gật đầu.
Lâm Hàn đưa kéo cho nha hoàn, rửa tay xong lệnh nha hoàn bày cơm.
Sau bữa ăn, cả nhà vẫn như thường lệ, Lâm Hàn cùng ba đứa nhỏ nghỉ ngơi ở phòng trò chơi phía tây, Đại tướng quân cùng Sở Mộc ngủ trưa ở phòng trà ở phía đông.
Buổi chiều, Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn đều bận rộn, cũng không đuổi theo Sở Mộc thuyết giáo nữa, Sở Mộc ngược lại cảm thấy có chỗ nào đó là lạ. Thẳng đến buổi tối khi hắn đi nghỉ ngơi, Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn cũng không nhắc lại, Sở Mộc liền cho rằng chuyện này đã qua.
Ban đêm trời đổ mưa tầm tã, sáng sớm hôm sau nhiệt độ giảm xuống, không khí mát lành hơn, thời tiết dễ chịu dị thường. Nhưng tâm tình của tiểu Hầu gia lại không tốt chút nào.
Giờ Thân một khắc, Lâm Hàn ngồi dưới mái hiên nhìn ba hài tử nhấm nháp nho vừa hái xuống, Sở Mộc từ bên ngoài trở về, ủ rũ ỉu xìu, giống như là bị người bắt nạt.
Lâm Hàn đáy lòng cười thầm, hướng về phía thư phòng phía tây gọi: “Tướng quân.”
Sở Tu Viễn vội vàng chạy ra, giống như chỉ sợ chạy ra chậm một chút thôi là Lâm Hàn sẽ mang hết cả tên cả họ của hắn ra gọi.
Phát hiện Sở Mộc nhìn nho trước mắt như không thấy gì, Đại tướng quân nhíu mày với Lâm Hàn, tình huống gì thế.
“Bằng hữu.” Lâm Hàn nói không phát ra tiếng.
Sở Tu Viễn thấy bên người Lâm Hàn có một chậu đồng, trong chậu có nước và khăn mặt, đại khái là chuẩn bị cho mấy thằng nhóc ham ăn liền đi qua rửa tay rồi ngồi xuống bứt nho: “Mộc nhi, sao lại không ăn thế?”
Sở Mộc giống như không hề nghe thấy gì hết.
Sở Tu Viễn quay về phía Lâm Hàn, hạ giọng nói: “Bị tổn thương không nhẹ rồi.”
“Tam quan vỡ vụn.” Lâm Hàn nói.
Sở Tu Viễn nghe không hiểu.
Lâm Hàn nhỏ giọng nói: “Cách tiếp xúc, cách đối đãi cùng với quan điểm triều chính hoàn toàn khác với những gì mà hắn nghĩ.”
Sở Tu Viễn đếm thử, vừa vặn ba thứ, không nhịn được nói: “Phu nhân thật biết đơn giản hóa đấy.”
“Ta đã khổ sở như vậy rồi mà hai người còn thì thầm to nhỏ nữa à?”
Sở Mộc đột nhiên mở miệng, đại tướng quân bất ngờ không kịp đề phòng sợ tới mức thân thể lảo đảo về phía trước, Lâm Hàn vội vàng bắt lấy cánh tay hắn, liền nhìn thấy vẻ mặt Sở Mộc tràn đầy u oán.
Lâm Hàn lại muốn cười, sao tiểu tử này lại buồn cười như vậy chứ.
“Ngươi một là không bị thương, hai là không sinh bệnh, ngươi không nói chúng ta nào biết ngươi khổ sở chứ.” Lâm Hàn nói.
Sở Mộc nghẹn họng, ấp úng nói: “Bình thường chỉ cần ta nhíu mày thôi là đã biết ta muốn làm cái gì rồi, lúc này lại không biết. Ngài không hổ là thẩm thẩm ta, nói kiểu gì cũng có lý.”
Sở Tu Viễn: “Lúc hạ triều thấy vẫn còn tốt, ta hỏi ngươi có về nhà hay không, ngươi nói đi qua chợ phía đông dạo một vòng. Đi dạo đến tận buổi chiều mới trở về còn không vui, ngươi bảo ta cùng thẩm thẩm ngươi nói cái gì mới được đây.”
“Nếu y phục ngươi bị rách, hoặc là tóc bị rối gì đó chúng ta còn có thể nhìn thấy một hai. Nhưng thấy toàn thân ngươi bình thường cả, chúng ta cho rằng ngươi mệt mỏi, muốn yên tĩnh nghỉ ngơi một lát.”
Tiểu Hầu gia lại lần nữa nghẹn họng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận