Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 198


Lâm Hàn nhảy xuống, nói với mấy người lão Hà: “Mang ra đây.”
“Như vậy là được rồi à?” Hoàng đế Thương Diệu chỉ vào con heo nói.
Lâm Hàn: “Còn phải g.i.ế.c heo cắt tiết nữa. Máu heo là thứ tốt có tác dụng bổ máu.”
“Ăn gì bổ nấy à?” Thương Diệu hỏi.
Lâm Hàn gật đầu.
Sở Mộc không khỏi nói: “Đây không phải là thổ pháp trong thổ lang sao?”
Thương Diệu, Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn không hẹn mà cùng quay về phía, thấy vậy tiểu Hầu gia liên tục lui về phía sau.
“Ta… nói sai rồi à?” Sở Mộc yếu ớt hỏi.
Sở Tu Viễn: “Không có việc gì làm thì nhớ đọc sách nhiều hơn. Cuốn “Hoàng Đế nội kinh” mà thẩm thẩm ngươi nhắc tới cũng không tệ lắm.”
Tiểu Hầu gia cười nhạo một tiếng: “Mới xem Hoàng Đế nội kinh được có hai ngày mà đã dạy dỗ ta rồi. Đúng là thúc thúc ruột của ta thật.”
Lâm Hàn không khỏi quay về phía Sở Tu Viễn, hắn xem lúc nào, sao nàng lại không biết.
Sở Tu Viễn sờ sờ mũi: “Ai g.i.ế.c heo đây?”
Thương Diệu nhìn Sở Tu Viễn một chút, lại nhìn Lâm Hàn nín cười, nhỏ giọng hỏi tiểu cữu tử của hắn: “Bị phu nhân ngươi dạy dỗ một trận à?”
“Không có chuyện gì.” Sở Tu Viễn bước một bước, cách hoàng đế tỷ phu xa hơn một chút.
Thương Diệu hiểu được hắn đoán đúng rồi.
“Có phu nhân ngươi ở đây, cần gì phải mượn tay người khác.” Thương Diệu đuổi tới bên người Sở Tu Viễn nói.
Sở Tu Viễn: “Nàng chưa từng g.i.ế.c heo.”
Nhưng mà, Lâm Hàn đã từng g.i.ế.c người, sờ cổ một cái.
Lâm Hàn nhận lấy lưỡi d.a.o sắc bén mà đầu bếp đưa tới, chờ bọn họ đặt cổ heo ở phía trên chậu gốm lớn, Lâm Hàn vung d.a.o lên, con heo to béo hừ một tiếng, vừa mới tỉnh lại đã đi đời nhà ma.
Thương Diệu không khỏi lui về phía sau hai bước.
“Bệ hạ làm sao vậy?” Sở Tu Viễn quan tâm hỏi.
Thương Diệu ho nhẹ một tiếng: “Trẫm sợ m.á.u heo văng lên người.”
“Vậy bệ hạ cách xa một chút.” Sở Tu Viễn tiếp.
Thương Diệu liếc hắn một cái, thấy hắn không thấy có gì không đúng, nhịn không được oán thầm, không hổ là phu thê —— thấy m.á.u giống như thấy nước vậy.
“Heo lớn như vậy xử lý làm sao?” Thương Diệu đợi m.á.u khô liền hỏi.
Sở Tu Viễn ngẫm lại chuyện tối hôm qua Lâm Hàn dặn dò: “Đầu bếp đã đun mấy nồi nước sôi, múc ra tưới lên người heo.”
“Mất bao lâu?” Thương Diệu lại hỏi.
Lâm Hàn đi tới nói: “Thịt heo thì làm nhanh thôi. Còn giò heo, đầu heo và ruột heo thì để bọn họ từ từ rồi làm.”
“Những thứ kia cũng lấy à?” Thương Diệu nhíu mày.
Lâm Hàn gật đầu.
Sở Tu Viễn nhịn không được nói: “Phu nhân, phía trên giò heo với đầu heo có nhiều lông như thế, không cần lấy cũng được.”
Lại chẳng có bao nhiêu thịt, ném cho chó chó cũng không ăn.
Lâm Hàn quay đầu đánh giá hắn một phen, nói cái gì vậy chứ.
Sở Tu Viễn vội vàng nói: “Nghe phu nhân. “
Thương Diệu vui vẻ, hắn quen biết Sở Tu Viễn nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên thấy hắn sợ như thế đấy.
“Tu Viễn, trẫm nhiều ngày không chơi cờ rồi, đi thư phòng ngươi đánh hai ván.” Thương Diệu nói.
Sở Tu Viễn đang cảm thấy xấu hổ, nghe vậy lập tức đi theo.
Nhưng mà, vừa đến thư phòng liền nhìn thấy hoàng đế tỷ phu của hắn vẻ mặt tò mò: “Lại đánh nhau với phu nhân ngươi à?”
Sở Tu Viễn không chút suy nghĩ liền nói: “Không mà.”
“Vậy sao hôm nay ngươi lại sợ nàng như vậy? Tu Viễn, như thế này không giống ngươi.” Thương Diệu cười tủm tỉm nói.
Trong lòng Sở Tu Viễn tự nhủ, còn không phải là ngài hại ta hứa hẹn với nàng, về sau chuyện trong nhà đều nghe nàng à.
“Trong phủ của thần đã mấy ngày phải ăn cháo tạp lương với bánh tạp lương rồi, phu nhân gọi là ức khổ tư điềm. Vừa rồi thần sốt ruột như vậy là sợ nàng lại làm cho thần món ức khổ tư điềm đó.” Sở Tu Viễn nửa thật nửa giả đáp.
Thương Diệu không nghi ngờ gì, có chút thất vọng: “Trẫm còn tưởng rằng hai người các ngươi lại luận bàn nữa chứ.”
“Thần cũng không phải là Đại Bảo và Nhị Bảo, một lời không hợp liền muốn so đấu một hồi.” Trong lòng Sở Tu Viễn tự nhủ, hai người bọn họ cũng đã từng luận bàn rồi, thế nhưng là công phu miệng lưỡi chứ không phải công phu quyền cước.
Đáng tiếc Thương Diệu không biết: “Vậy các ngươi trưa nay có còn ăn cháo tạp lương với bánh tạp lương nữa không?”
“Không ăn nữa. Thần và mấy hài tử đã ăn đến phát ngán lên rồi.” Sở Tu Viễn nói lung tung: “Nếu mà ăn nữa thì Đại Bảo Bảo sẽ khóc mất.”
“Đại Bảo Bảo, đứng lại đó cho ta.”
Tiếng của Tiểu Sở Dương từ bên ngoài truyền vào.
Quân thần hai người đồng thời đi ra ngoài.
“Không đứng lại đâu, đệ muốn nương.”
Tiểu hài tử tròn vo dừng lại, quay đầu lại nói một câu rồi nằm sấp ở trên ngưỡng cửa cao của đông sương phòng định leo qua, từ gian phòng kia đi ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận