Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 428


Lâm Hàn: “Đương nhiên. Nhưng nương ngươi không phải Phí Tiến, sẽ không liều mạng như ông ấy, xuất kích đánh Hung Nô cũng chưa chắc sẽ thắng được.”
Sở Ngọc gật đầu: “Nương nói đúng, đại ca, người lao lực đánh Hung Nô như Phí Tiến cả triều ta cũng chỉ có một người thôi. Hơn nữa nương còn có vũ khí bí mật. Phí Tiến không có. Đúng không? Nương.”
Lâm Hàn cười gật đầu, vỗ một cái nhẹ vào m.ô.n.g Đại Bảo Bảo: “Tự mang giày đi nào. Sáng nay chúng ta ăn canh.”
“Canh trứng gà sao?” Đại Bảo Bảo thuận miệng hỏi.
Lâm Hàn lắc đầu: “Súp cay Hà Nam.”
Sở Ngọc thử thăm dò hỏi: “Là canh hồ tiêu hay là canh ớt?”
“A?” Đại Bảo Bảo liên tục lắc đầu: “Con không ăn canh ớt cay đâu. Con uống —— con uống nước, mẫu thân, con thích uống nước.”
Lâm Hàn vui vẻ: “Con là đứa lanh lợi nhất nhà đấy.” Lại điểm vào trán nó, bảo ba hài tử đi rửa mặt.
Sở Ngọc không nhận được đáp án, trong lòng vô cùng ngứa ngáy, vừa thấy nương nó đến tiền viện gọi cha vào dùng bữa là lập tức lôi kéo ca ca đệ đệ chạy ngay vào bếp.
Súp cay Hà Nam không dùng ớt, vị cay trong món súp này chính là cay của hồ tiêu.
Nhưng Sở Ngọc phát hiện ra trong món canh này có mì căn, đậu phộng, rong biển, đậu hủ thái sợi cùng với tào phớ trắng nõn, lập tức mong rằng bản thân chưa từng tới đây —— đây rõ ràng là một món “canh xà bần” a.
Sao lại có món dùng rong biển thái sợi nấu chung với đậu phộng chứ.
Lần đầu tiên khi Lâm Hàn ăn súp cay Hà Nam vào kiếp trước cũng từng nghĩ như vậy. Lúc ấy là bạn học đã đưa nàng đi, nàng không muốn uống nhưng lại sợ bị bạn học nói bản thân đang ra vẻ. Căng da đầu uống xong mới phát hiện mùi vị thật không tệ, đậu phộng rất thơm, mì căn được làm thủ công vô cùng dẻo dai, tào phớ mềm mềm, ăn một lần là quên mất lối về.
Đáng tiếc, chưa uống được mấy lần thì mạt thế đã tới.
Chiều hôm qua Lâm Hàn đã nghĩ nhân lúc nàng còn đang ở nhà sẽ làm cho hài tử vài món mà bọn chúng chưa từng ăn qua, lập tức nghĩ tới súp cay Hà Nam.
Súp cay Hà Nam đã được bưng lên, một nhà sáu người đã có tới năm người nhíu mày, Lâm Hàn thân là người từng trải, không khí không đúng cũng chẳng thèm chú ý tới bọn họ, tự mình múc nửa muỗng súp cay Hà Nam cùng tào phớ bỏ vào trong miệng, không nhịn được cảm khái, đúng là hương vị trước đây mà.
Sở Tu Viễn thấy thế, không nhịn được đánh giá Lâm Hàn: “Phu nhân, đừng trách vi phu không nhắc nhở nàng, diễn trò quá mức sớm muộn gì cũng bị phản phệ.”
Lâm Hàn trừng mắt nhìn hắn, lại nhìn Đại Bảo Bảo: “Đại Bảo Bảo của mẫu thân, đây là mẫu thân cố ý làm cho con, con không thử sao?”
Sở Đại Bảo Bảo luôn hy vọng người được mẫu thân đối xử đặc biệt nhất là nó, không dám hất rơi “món canh xà bần” của nương nó, nó xúc lấy một ít tào phớ —— cho mẫu thân một ít thể diện.
Tào phớ vẫn còn là món tào phớ trắng nõn, không có biến thành tào phớ đậu phộng, hay tào phớ rong biển gì đó, mùi vị vẫn thơm ngon như cũ, tiểu hài tử gật đầu: “Uống ngon lắm!”
Sở Mộc thấy thế, cũng múc một muỗng tào phớ: “Không tồi!”
Lâm Hàn tức cười: “Không nếm thử mì căn sao ?”
Sở Mộc gật đầu, sau đó chỉ múc một miếng mì căn: “Ăn ngon.”
Sở Tu Viễn không thể ăn cay giống Sở Mộc, thấy hắn không bị đến mặt mũi đỏ bừng thì nàng mới yên tâm, học theo Lâm Hàn múc nửa muỗng canh và nửa muỗng tào phớ, đưa vào trong miệng, hương vị hơi hỗn loạn nhưng không khó ăn, nhưng lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó: “Phu nhân, sáng nay chúng ta chỉ húp cái này thôi sao?”
“Đương nhiên không phải!” Lâm Hàn vỗ vỗ tay, nha hoàn nối đuôi nhau tiến vào.
Đàn ông Sở gia từ lớn tới bé quay đầu nhìn, lại thấy nha hoàn đi đầu đang bưng tới một mâm bánh, hình như là bánh rán chiên dầu, nha hoàn phía sau đang bưng cá hấp, đằng sau nữa là rau xanh, cuối cùng một nồi thịt kho.
Sở Đại Bảo Bảo cười híp mắt: “Nương, của con!”
Sở Dương cố ý nói: “Nương, ngài bất công!”
Lâm Hàn nhìn Đại Bảo Bảo, giả bộ khó xử. Tiểu hài tử quả nhiên mắc mưu, lớn tiếng nói: “Nương không bất công!”
“Cá hấp và thịt kho đều là món hôm qua đệ đòi ăn.” Sở Ngọc nhắc nhở nó.
Sở Đại Bảo Bảo nghiêng đầu nói: “Ta cho huynh một ít. Nhị ca, huynh không thích à?”
Sở Ngọc bị đánh bại.
Tiểu hài tử như đánh thắng trận, hừ một tiếng, quay sang Lâm Hàn: “Mẫu thân, đừng nói lý với nhị ca. Lớn như vậy mà còn không hiểu chuyện.”
Sở Ngọc hơi hơi hé miệng, Sở Tu Viễn giành nói: “Đại Bảo Bảo, có nghĩ tới sau này không?”
Đại Bảo Bảo gật đầu: “Nhị ca đánh con, con sẽ nhớ kĩ.”
“Biết được mấy chữ, bản lĩnh lớn lắm sao.” Sở Ngọc nói: “Biết ghi sổ à.”
Tiểu hài tử lại hừ một tiếng: “Đệ học với nương.”
Lâm Hàn: “Ta dạy đại ca các con xem sổ sách.” Không đợi tiểu hài tử mở miệng: “Súp cay Hà Nam để nguội uống không ngon đâu. Đây là mẫu thân cố ý làm cho các con.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận