Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 387


“Cha —— cha nói nhiều, con nhớ không hết được.” Tiểu hài tử suy nghĩ một chút: “Cha nói ít lại, con mới có thể nhớ kỹ.”
Thương Diệu vui vẻ: “Vẫn là lỗi của ngươi a, Tu Viễn.”
Sở Tu Viễn chỉ vào nó: “Về sau ta nói hết bốn chữ rồi lại đến bốn chữ, nếu không nhớ được nữa thì ta sẽ đánh con.”
“Để sau rồi nói.” Tiểu hài tử không đợi cha nó mở miệng: “Con ăn vải thiều đây, không nói chuyện với cha nữa.” Nói xong liền dùng răng cắn vỏ vải thiều.
Sở Tu Viễn không khỏi nói thầm: “Cũng không sợ rụng răng.”
Lâm Hàn lại đây vừa lúc nghe được câu này, không khỏi đánh lên cánh tay hắn một cái, nó đã yên tĩnh rồi, sao chàng còn không yên tĩnh vậy.
Thương Diệu thấy thế, giống như hiểu được vì sao nhi tử hắn thích chạy về phía này, cho dù không ăn không uống, xem một mình Đại Bảo Bảo đùa nghịch cũng có thể hết cả một ngày.
Thương Diệu cũng càng thêm lo lắng nên khi nha hoàn dẫn Đại Bảo Bảo đi ra ngoài rửa tay, vẫy tay với tiểu thái tử.
“Chuyện gì vậy? Phụ hoàng.” Tiểu thái tử một bước nhảy đến trước mặt Thương Diệu.
Thương Diệu theo thói quen đưa tay đỡ nó: “Cẩn thận.” Lập tức hạ giọng nói: “Không được học cách nói chuyện ba hoa như Đại Bảo Bảo.”
Tiểu thái tử lắc đầu.
Thương Diệu rất vui mừng.
Tiểu thái tử nói: “Hài nhi cũng không học được.”
Hô hấp của Thương Diệu khẽ dừng lại. Lâm Hàn nhịn không được bật cười. Thương Diệu không khỏi trừng mắt nhìn nàng một cái: “Nhìn nhi tử tốt ngươi dạy ra kìa!”
Lâm Hàn buồn cười: “Nhi tử là của một mình thiếp thân ạ?”
“Vẫn là của cữu phụ nữa.” Tiểu thái tử đáp.
Thương Diệu nhồi m.á.u cơ tim, hài tử này rốt cuộc là nhi tử của ai chứ?
“Dịch nhi, trẫm đang nói chuyện với cữu mẫu con, không được xen vào.” Thương Diệu nghiêm mặt nói ra, tiểu hài tử che miệng lại.
Thương Diệu trong lòng thoải mái.
Lâm Hàn không khỏi đau lòng cho hài tử này: “Dịch nhi, mau đi rửa tay đi, lát nữa dùng bữa rồi.”
Tiểu thái tử theo bản năng nhìn về phụ hoàng nó.
Thương Diệu giơ tay lên, tiểu thái tử giậm chân chạy ra ngoài: “Đại Dương, Tiểu Ngọc, Sở Bạch Bạch, ta đến rồi.” Lời nói vừa dứt đã vượt qua ngạch cửa, biến mất ở cửa.
Thương Diệu tức khắc cảm thấy đau đầu đau óc: “Trước kia trẫm luôn khịt mũi coi thường câu gần mực thì đen gần đèn thì sáng, hiện giờ không thể không thừa nhận trí tuệ của cổ nhân - thật không lừa ta.”
Sở Tu Viễn không biết nên tiếp lời như thế nào.
Lâm Hàn mở miệng nói: “Đúng vậy. Nếu không thì tại sao cổ nhân lại có câu cha dạy con, con bắt chước cha chứ?” Không đợi Thương Diệu phản ứng lại, liền quay về phía Sở Tu Viễn: “Phu quân, Đại Bảo Bảo hiện giờ như vậy, chàng có…”
“Đại Bảo Bảo là hắn dạy à?” Thương Diệu cắt ngang lời Lâm Hàn: “Trẫm nói ‘mực’ ở đây chính là Đại Bảo Bảo nhà ngươi ấy, bớt kéo trẫm vào đi.”
Lâm Hàn nhíu mày: “Bệ hạ, ngài nói lời này thiếp thân không đồng ý. Thái tử trung bình mỗi tháng đến hai lần, ngược lại ngài, mặc dù bận đến mức chỉ ước có thuật phân thân nhưng ba ngày cũng có thể gặp được Thái tử một lần. Cho dù tính toán thế nào đều là thời gian ở bên cạnh ngài lâu hơn.”
Thương Diệu đưa tay: “Nương Đại Bảo Bảo à, có biết câu người sáng mắt không nói tiếng lóng là có nghĩa gì không?”
Lâm Hàn thở dài một hơi, giả vờ rất khổ sở: “Thiếp thân có người sinh không có người dạy, không biết.”
Thương Diệu nghẹn họng, nữ nhân này, da mặt dày như vậy còn không thừa nhận Đại Bảo Bảo là học theo nàng nữa sao. Có nên nói nàng không hổ là nương của Đại Bảo Bảo không chứ?
Sở Tu Viễn thấy thế, chỉ biết cười khổ: “Bệ hạ, nên dùng bữa rồi.”
Thương Diệu: “Trẫm no rồi!”
“Phụ hoàng ăn cái gì vậy?” Tiểu thái tử chạy vào, thuận miệng hỏi.
Thương Diệu lại nghẹn họng, hắn chẳng ăn cái gì cả, là tức no luôn. Nhưng chuyện này nói ra được không? Rõ ràng là không!
Sở Tu Viễn nháy mắt với Lâm Hàn, đủ rồi đấy.
Lâm Hàn đứng dậy xoa đầu tiểu thái tử: “Phụ hoàng ngươi nói đùa đấy. Cữu mẫu đi xem thức ăn còn bao lâu nữa mới xong. Không được chơi nữa, nếu không lại phải đi rửa tay.”
“Được rồi, cữu mẫu.” Tiểu thái tử đáp ứng, chú ý tới sắc mặt cha hoàng đế của nó không đổi: “Phụ hoàng không thoải mái ở đâu à?” Duỗi tay nhỏ ra sờ trán cha nó: “Không nóng mà. Phụ hoàng, có phải là xảy ra chuyện gì không? Ngài muốn quay về à?”
Thương Diệu lại cảm thấy đau đầu.
Trước kia thái tử có đánh tám gậy cũng không ra một cái rắm, hắn lo lắng. Bây giờ lại nhiều lời như vậy... Tại sao nó lại không thể lúc cần nói mới nói, lúc không cần nói thì im lặng chứ.
Bởi vì Thái tử còn chưa đầy chín tuổi.
Trông cậy vào một hài tử chín tuổi lớn lên trong hũ mật mà biết quan sát sắc mặt, quả thực làm khó cho người ta rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận