Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 508


Vừa nghe Thái tử tìm nó, Đại Bảo Bảo lập tức lấy lại tinh thần: “Huynh đá cầu với ta, ta sẽ đi hái anh đào với huynh.”
Thái tử cũng lười nhúc nhích, bèn nói: “Ta đây đi tìm Đại Dương.”
Đại Bảo Bảo gật đầu: “Được. Ca ca đệ đang xem bản ghi chép. Trên đó ghi rõ người chết thế nào, chết khi nào, lúc chết trong ra sao, huynh không sợ thì cứ đi đi.”
Thái tử đứng bất động.
Lâm Hàn từ chính viện bước ra: “Đại Bảo Bảo, không được nghịch ngợm.”
Đại Bảo Bảo nói: “Con nói thật mà, không có hù dọa Thái tử.”
Thái tử nhìn Sở Ngọc: “Tiểu Ngọc, hai ta đi hái anh đào.”
Sở Ngọc rất muốn gật đầu, nhưng mà Đại Bảo Bảo còn chưa đá đã ghiền, chờ Thái tử đi rồi chắc chắn sẽ lại làm phiền ní, căn cứ vào câu nói đạo hữu chết bần đạo bất tử, Sở Ngọc quyết đoán nói: “Ta sắp mệt chết rồi, Thái tử điện hạ tạm tha cho ta đi.”
Thái tử muốn nói leo cây không mệt đâu, nhưng lại thấy tam biểu ca nhà nó đổ mồ hôi đầy trán, không thể thốt ra được những lời này.
Đại Bảo Bảo cười: “Thái tử điện hạ, đá hay không đây? Hay là huynh không biết đá cầu?”
Thái tử trừng mắt nhìn: “Phép khích tướng không có tác dụng với cô.”
Đại Bảo Bảo cầm lấy quả cầu, vậy tới đá đi.
Thái tử chưa từ bỏ ý định nhìn Sở Ngọc, thấy nó lại ngồi phịch xuống bậc thang, cũng không chê dơ, tức khắc biết được dù Sở Ngọc muốn đi cùng nhưng cũng chẳng còn tinh thần nữa.
Do dự một lát, Thái tử bắt đầu dãn gân cốt: “Chúng ta tới tiền viện đá, chỗ ngồi ở viện này nhỏ quá.”
Đại Bảo Bảo sớm đã muốn đi, nghe vậy lập tức giữ chặt tay Thái tử: “Ta nói huynh biết, anh đào nhà ta không nhiều lắm. Chúng ta sang chỗ Mộc ca hái đi, bên chỗ huynh ấy có cây còn nguyên chưa đụng tới đó, lúc hái xuống chúng ta để lại cho huynh ấy một nửa, cho mẫu hậu huynh một rổ, lại cho phụ hoàng huynh một rổ được không?”
“Được được.”
Âm thanh của Thái tử từ tiền viện truyền vào tai Lâm Hàn, Lâm Hàn lắc đầu cười cười, lấy khăn tay lau mồ hồi cho Sở Ngọc: “Về phòng đổi xiêm y, đừng để cảm lạnh.”
Sở Ngọc nắm tay Lâm Hàn đứng lên: “Anh đào bên chỗ Mộc ca không phải đã bị tân tẩu tử ăn hết rồi à.”
Lâm Hàn chưa hỏi Sở Mộc, nàng không biết tình huống ở cách vách, nhưng nàng hiểu tính Đại Bảo Bảo: “Đại Bảo Bảo nói có chắc chắn là có. Chờ chút nữa con đi cùng hai người bọn nó đi, trông chừng đừng để bọn nó hái sạch cây. Nhà bên cạnh bây giờ không còn là nhà của một mình Mộc ca con nữa.”
Sở Ngọc gật đầu, về phòng lau mình, đổi y phục rồi đến tiền viện xem hai đệ đệ đá cầu.
Sau hai nén hương, ba biểu huynh đệ bọn họ trực tiếp đến phủ Tái Bắc hầu hái anh đào.
Nha hoàn hồi môn tên Đào Hoa của Tôn Phinh Đình đang muốn hỏi bọn nó là ai, vừa nghe đến hai từ “Thái tử” đã vội vàng chạy về nội viện, vừa chạy vừa kêu: “Cô nương, không hay, không hay rồi ——”
Tôn Phinh Đình vội chạy ra: “Xảy ra chuyện gì?”
Đào Hoa đột nhiên dừng lại: “Thái —— thái ——”
Tôn Phinh Đình: “Thái dương?” Ngẩng đầu nhìn nhìn: “Thái dương ổn mà, không bị thiên cẩu nuốt mất.”
Đào Hoa ôm ngực thều thào: “Không, không phải, thái dương, là Thái tử điện hạ tới.”
Tôn Phinh Đình bị dọa nhảy dựng: “Sao, sao ngài ấy lại tới đây? Ở đâu? Mau đưa ta qua đó.”
Đào Hoa vội vàng nói: “Ở —— ở chỗ vườn cây ăn quả hái anh đào.”
Tôn Phinh Đình khựng lại, nhìn về phía đông nam: “Anh đào?”
Đào Hoa gật đầu: “Lần trước ngài nói muốn để lão gia và phu nhân tới thăm ngài, phu nhân nói không có đạo lý nào mà ngài vừa mới gả tới, nhà mẹ đẻ đã sang thăm. Lúc ngài trở về có nói chỉ tập trung dưỡng và ăn một cây, một khác cây chừa đến Tết Đoan Ngọ, ngài gửi bánh ú về tặng lão gia phu nhân, thuận tiện gửi cho bọn họ hai rổ anh đào. Thái tử điện hạ bây giờ đang hái quả của cái cây ngài muốn để lại kia.”
Tôn Phinh Đình do dự một lát: “Ta —— Thái tử có nói muốn hái bao nhiêu không?”
Đào Hoa lắc lắc đầu.
Tôn Phinh Đình lại suy tư một lát: “Ta đi giúp ngài ấy hái, hai rổ đủ không?”
Đào Hoa lắc đầu.
Tôn Phinh Đình hoảng sợ hạ giọng: “Hai rổ còn không đủ sao?”
Đào Hoa: “Ngoài Thái tử thì hình như còn có nhị công tử và tam công tử nhà bên cạnh. Ta không thấy được chính diện, chỉ thấy hai người bọn họ mỗi người xách hai cái rổ, Thái tử đi tay không. Hình như là muốn hái bốn rổ.”
Tôn Phinh Đình chép miệng, gian nan nói: “Bốn rổ? Hái bốn rổ thì chẳng còn gì nữa.” Lại dừng một chút: “Ta phải tìm Thái tử thương nghị đã, chừa lại cho ta, cho ta nửa rổ cũng được.” Nói xong bèn đi ra ngoài.
Đào Hoa vội vàng đuổi theo: “Cô nương, đó là Thái tử.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận