Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 257


Lâm Hàn thật sự phục cậu nhóc, càng bội phục chính mình, hài tử này đúng là do nàng dạy dỗ nên.
“Con tự đi đi.” Lâm Hàn nói.
Bàn tay hài tử cứng đờ giữa không trung, đang lúc Lâm Hàn cho rằng nó muốn nói “Được” thì lại nghe được hài tử nói: “Con không xuống được a. Nương, bế con xuống đi.”
Lâm Hàn đưa tay ôm cậu nhóc xuống, hài tử nhân cơ hội ôm lấy cổ nàng.
“Buông ra!” Lâm Hàn vỗ nhẹ vào m.ô.n.g nó một cái.
Tiểu hài tử lấy mặt cọ cọ mặt Lâm Hàn: “Nương, con mệt rồi, con muốn ngủ, nương...”
Trong lòng Lâm Hàn khẽ nói, con sớm nên buồn ngủ rồi.
“Buồn ngủ thì ngủ một lát, ngủ dậy rồi chơi.” Lâm Hàn vỗ vỗ lưng cậu nhóc, không lâu sau, tiểu hài tử liền phát ra tiếng ngáy o o.
Lâm Hàn sợ buổi tối nó ngủ không được, cũng không dám để nó ngủ quá lâu, chỉ ngủ trong khoảng thời gian hai chén trà liền đánh thức Đại Bảo Bảo dậy.
Tiểu hài tử dụi mắt định nằm lỳ trên giường, còn định chui vào trong chăn, Lâm Hàn lấy một cái khăn mặt lạnh như băng, vén chăn lên lau mặt cho cậu nhóc, chỉ trong nháy mắt tiểu hài tử liền thanh tỉnh.
Lâm Hàn tay trái cầm một quyển sách đóng bằng giấy, tay phải dắt Đại Bảo Bảo, đi về phía vườn cây ăn quả phía trước.
Đại Bảo Bảo bước đi mà không nỡ, một đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm trung đường nội viện, chỉ vì dưới mái hiên hai bên cửa trung đường lần lượt đặt hai cái ghế bập bênh.
“Nương, chúng ta đi nghỉ một lát đi.” Hai tay tiểu hài tử nắm c.h.ặ.t t.a.y phải Lâm Hàn mở miệng nói.
Lâm Hàn dừng lại, cười tủm tỉm hỏi: “Đi chủ viện nghỉ ngơi một lát à?”
Tiểu hài tử trợn to hai mắt gật đầu một cái thật mạnh, nương mình có khác, hiểu rõ mình đến thế.
“Nghỉ ngơi một lát cũng không phải là không được, nhưng mà con cũng đừng vui mừng quá sớm, chờ lát nữa ca ca tan học, thứ đồ chơi hay ho kia bị ca ca giành rồi thì con không được khóc cũng không được nháo đấy. Nếu không thì ta sẽ bảo cha đánh con. Đại Bảo Bảo, cha con chính là đại tướng quân mà ngay cả Hung Nô cũng e ngại.” Lâm Hàn nhắc nhở cậu nhóc.
Hài tử gật đầu: “Con biết mà, nương. Chỉ là con nghĩ nương muốn nghỉ ngơi một lát.”
Nha hoàn đi theo bên cạnh Lâm Hàn sợ cười ra tiếng, vội vàng quay đầu sang chỗ khác dùng sức cắn môi.
Lâm Hàn rất muốn nói, ta cám ơn con đã biết thương nương như vậy. Nhưng mà, thấy hài tử tích cực vậy rồi mà còn chọc cho hài tử tức giận đến phát khóc, nàng làm nương còn phải mất công dỗ dành.
Không cần thiết, thực sự không cần thiết.
“Ta không mệt, chúng ta đi tiếp nhé.” Lâm Hàn nói.
Hài tử ôm lấy cánh tay Lâm Hàn, nói: “Đi đi!”
“Con có biết đi chỗ nào không?” Lâm Hàn cố ý hỏi.
Tiểu hài tử không biết: “Nương biết.”
Lâm Hàn lại không cách nào phản bác —— nàng dẫn cậu nhóc ngoài, nó không cần phải biết đang đi đâu.
“Đại Bảo Bảo, có phải con là bé con thông minh nhất trong nhà chúng ta không?” Lâm Hàn hỏi.
Tiểu hài tử trả lời không cần suy nghĩ: “Không phải!”
“Hả?” Lâm Hàn khiếp sợ.
Hài tử nghiêm túc nói: “Con lớn rồi, nương, con không phải là bé con.”
Lâm Hàn: “...”
“Khụ!” Hồng Lăng cuống quít che miệng lại.
Lâm Hàn liếc nàng ấy một cái, quay sang Đại Bảo Bảo. Hài tử này, nếu nàng không đem chút thông minh của nó ép khô, nàng cũng không phải nương nó!
“Nương lại mệt sao?” Hài tử ngửa đầu hỏi.
Trong lòng Lâm Hàn khẽ nói, ta sắp bị con làm cho nghẹn c.h.ế.t rồi. Tuy nhiên, nàng sẽ không để cho hài tử được như ý: “Không.” Để tránh nhịn không được đánh hài tử, Lâm Hàn cự tuyệt không nói chuyện phiếm với bé con nữa, kéo tay cậu nhóc đi về hướng tây nam.
Tiểu hài tử nhịn không được: “Nương, đồ chơi hay ho ở đâu? Con không nhìn thấy.”
Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, để cho con liếc mắt một cái nhìn ra, ta còn làm nương của con thế nào.
“Thì ra Đại Bảo Bảo không phải bé con thông minh nhất của nhà chúng ta a.” Lâm Hàn nói.
Tiểu hài tử hét lên: “Là con!”
Lâm Hàn chỉ vào chiếc ghế xích đu đang lắc lư: “Vậy cái này chơi như thế nào?”
Tiểu hài tử định nói giống như ghế bập bênh, tuy nhiên, nhìn thấy ghế đang treo ở giữa không trung, phía dưới cũng không chạm đất: “Nương biết cách chơi như thế nào.”
“Vậy mà con còn nói con thông minh nhất à?” Lâm Hàn hỏi.
Tiểu hài tử gật đầu: “So với đại ca nhị ca thì con thông minh hơn, con là bé con thông minh nhất a.”
Lâm Hàn ngây ra một lúc, ý thức được tiểu hài tử nói chuyện có trật tự chứ không phải thỉnh thoảng thông minh bất thình lình, trong nháy mắt quyết định qua mấy ngày nữa thời tiết ấm áp hơn sẽ tìm phu tử của Sở Dương và Sở Ngọc tán gẫu.
Hai hài tử có hai lão sư, một người dạy nửa ngày buổi sáng, một người dạy nửa ngày buổi chiều. Để trở về rồi thu dọn một gian trong tiểu viện, cho bọn họ thêm một nửa học phí, người nào rảnh thì tới dạy Đại Bảo Bảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận