Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 54


“Ngươi...” Phương thị chỉ vào Lâm Hàn, có lòng phản bác nhưng ngay cả một chữ cũng không dám nói ra, quả thực là sợ Lâm Hàn nói một câu, ta là thứ trưởng nữ Lâm gia, lúc sáu tuổi thuật sĩ xem tướng mạo cho ta, mệnh trung mang sát, khắc phụ khắc mẫu liên lụy đến người nhà. Lâm thừa tướng ghen tị đại tướng quân là vạn hộ Hầu, liền ép ta gả tới đây mưu toan khắc c.h.ế.t đại tướng quân vân vân.
Lâm Hàn thấy bà ta nghẹn đến đỏ mặt, không cảm thấy buồn cười, chỉ cảm thấy không có ý nghĩa.
Nàng đã chuẩn bị tinh thần cùng Phương thị lải nhải một hai canh giờ, không nghĩ tới chỉ cầm một chút nhược điểm là có thể đánh lui bà ta, tựa như một quyền đánh vào bịch bông: “Di nương có ý đồ thay thế nương ta trở thành Lâm phu nhân, việc này lát nữa rồi nói. Trước tiên chúng ta nói chuyện ta quở trách muội muội thứ xuất kia đến khóc lóc chạy đi, ngươi muốn kết quả như thế nào? Là muốn mắng ta khóc, hay là cho ta một bạt tai?”
Phương thị là muốn Lâm Hàn trở về quỳ xuống châm trà cho Lâm Trường Quân nhận sai, xin lỗi Lâm Vũ.
Nhưng mà, chuyện cho tới bây giờ, nghĩ cũng đừng nghĩ.
“Ta thấy ngươi là phu nhân của Đại tướng quân, khuê nữ của bà ta bất kính với ngươi, ngươi quở trách nàng ta vài câu là nàng ta đáng bị như vậy.” Một trong những người qua đường vây xem lên tiếng: “Nếu ta mà là bà ta thì không cần nói gì hết, nhanh chóng trở về dạy bảo lại khuê nữ mình cho tốt là được. Bằng không đụng phải quý nhân khác, không c.h.ế.t cũng phải lột da.”
Lâm Hàn: “Vô dụng. Thứ muội ta cảm thấy cha nàng là thừa tướng đương triều, đích tỷ là phu nhân của Đại tướng quân, thiên hạ này ngoại trừ người của hoàng thất ra thì mọi người đều phải kính nàng ta.”
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Phương thị thập phần quỷ dị, ngày thường ngươi cứ dạy hài tử như vậy sao.
Phương thị thấy Lâm Hàn cười tủm tỉm, nhưng ý cười chỉ hiện ở bên ngoài, phảng phất như đang nói, nếu không cút đi thì ta sẽ nói ra hết toàn bộ những chuyện các ngươi đã làm. Phương thị không khỏi cắn răng, chỉ vào Lâm Hàn: Ngươi chờ đấy!” Nói xong bà ta gạt đám người ra, dẫn hai nha hoàn rời đi.
Lâm Hàn bất đắc dĩ lắc đầu quay vào, thật sự là sống dễ chịu lâu ngày nên quên hết tất cả.
Người qua đường theo bản năng nhìn vào trong, chỉ nhìn thấy một bức tường, không còn thấy bóng dáng Lâm Hàn đâu nữa.
Gã sai vặt gác cổng theo tầm mắt của bọn họ thoáng nhìn thấy vách tường làm bình phong ở cổng. Lúc trước hắn khó có thể lý giải vì sao đương gia chủ mẫu lại muốn làm tường chắn ở giữa đường, hiện giờ xem như hoàn toàn hiểu được.
Sau đó hắn liền khoe khoang với mấy gia đinh phát hiện mới nhất của hắn.
Lâm Hàn trở lại hậu viện, đám người Hồng Lăng đuổi theo. Lâm Hàn ngồi xuống, Hồng Ngẫu vội vàng châm trà: “Phu nhân, nương ngài trở về có thể mời đích mẫu của ngài đến không?”
“Còn tới nữa sao?” Hai huynh đệ Sở Dương cùng Sở Ngọc chạy đến chủ viện, hai miệng đồng thanh nói.
Lâm Hàn: “Không đâu. Đích mẫu của ta với bà ta không hợp nhau, sẽ chỉ ngồi xem kịch vui thôi.”
Hai huynh đệ thở phào nhẹ nhõm.
“Nhìn hai đứa bị người ta dọa cho kìa.” Lâm Hàn buồn cười không thể chịu nổi.
Tiểu Sở Dương không khỏi nói: “Ngài cũng đừng có cười sớm thế. Ở nhà chúng ta thì bà ta không dám bắt nạt ngài, nhưng chờ đến khi ngài về nhà mẹ đẻ thì phải nghe lời bà ta thôi.”
“Đúng vậy, đúng vậy, hôm nay nương thắng nhưng cũng chỉ là thắng lợi nhất thời. Chúng ta phải, phải...” Tiểu Sở Ngọc quay sang nhìn đại ca mình: “Phải làm cái gì nhỉ, cha có nói ấy.”
Đại công tử tiếp lời: “Phải thừa thắng truy kích, nhất lao vĩnh dật.”
“Ai nói với con là ta phải về nhà mẹ đẻ?” Lâm Hàn nhướng mày.
Hai hài tử há to miệng, đồng thanh hỏi: “Không về sao?!”
“Nếu như về thì cũng phải đi cùng với cha con. Có cha con ở đó, ngay cả Hoàng hậu cô mẫu của các con cũng không dám bắt nạt ta.” Lâm Hàn nói.
Tiểu Sở Ngọc vội vàng nói: “Cô mẫu không bắt nạt người khác. Cô mẫu là người dịu dàng nhất.”
“Ta biết, ta chỉ là ví dụ.” Lâm Hàn nhìn về phía hai người bọn họ: “Còn có gì phải lo lắng nữa không?”
Hai tiểu hài tử lắc đầu, tay trong tay trở về tây sương phòng.
“Phu nhân, ngài nói ngài là đích trưởng nữ, nếu lời này truyền đến tai Lâm phu nhân, nói không chừng bà ta thật sự sẽ tới tìm ngài.” Đám người Hồng Lăng lo lắng cho Lâm Hàn, lúc trước vẫn luôn ở phía sau cửa nhìn chằm chằm.
Lâm Hàn ngẫm lại thấy khả năng này không lớn. Người Lâm gia dám hết lần này đến lần khác gây phiền phức cho nàng, ngoại trừ bởi vì Lâm Trường Quân quyền cao chức trọng ra thì còn là cho rằng nàng sắp chết, không cần phải sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận