Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 341


Đại Bảo Bảo tiến lên tóm lấy cái còn lại, Sở Dương vượt trước một bước. Thằng bé thấy thế thì đòi khóc lóc.
Sở Tu Viễn buồn cười: “Để ta chia.” Hắn nhận lấy bẻ một cái làm đôi, mỗi đứa con trai một nửa, phần vụn còn lại rơi vào trong đĩa, Sở Tu Viễn bốc lên cho vào trong miệng, vừa thơm vừa giòn, còn ngon hơn so với thịt chiên giòn hắn ăn được khi xưa, chả trách mấy đứa trẻ con thích.
Qua khóe mắt trông thấy Đại Bảo Bảo cắn một miếng to, Sở Tu Viễn đau răng thay nó khủng khiếp: “Ăn từ từ thôi, không ai tranh với con đâu.”
Động tác của thằng bé chậm lại, nó nuốt miếng bánh cuộn thừng trong miệng xuống, rồi lại muốn ăn một miếng thật to, thấy cha nó vẫn còn đang nhìn nó chăm chú, thì hơi thấy uất ức: “Đừng trách con, cha.”
Sở Tu Viễn tiếp lời: “Trách cái món này ngon quá có phải không hả?”
Bốn đứa trẻ con gật đầu cùng lúc.
Sở Tu Viễn bỗng dở khóc dở cười: “Đâu phải là thứ hiếm lạ gì.”
“Hiếm lạ!” Sở Dương mở miệng đáp: “Nương nói hạt mè đập ra giữ lại làm hạt giống đều đưa tất cho bệ hạ.”
Tiểu Thái tử gật đầu: “Cữu mẫu nói giữ lại mấy cân để làm muối mè, không thể ăn tiếp nữa.”
“Vậy thì đợi sang năm, đâu phải là cả đời không được ăn.” Sở Tu Viễn nói.
Sở Ngọc giơ một ngón tay ra: “Còn cần một năm đó, cha.”
Sở Tu Viễn buồn cười: “Một năm thôi mà.”
“Hơn ba trăm ngày!” Sở Ngọc không thể không to giọng lên.
“Nhìn cái dáng vẻ chưa được ăn đồ bao giờ của từng đứa các con kìa.”
Một lớn bốn nhỏ nhìn theo giọng nói, Lâm Hàn bưng một đĩa vào, trong đĩa có rất nhiều bánh cuộn thừng. Bốn đứa trẻ con ăn tới nỗi miệng đầu dầu cùng đứng hết dậy. Lâm Hàn đi vòng qua chúng nó bước đến bên cạnh Sở Tu Viễn rồi ngồi xuống, bốn đứa trẻ không thể không ngồi lại. Lâm Hàn đưa cho Sở Tu Viễn một chiếc: “Trên đời đâu phải chỉ có mỗi món ngon này.”
“Nhưng mà món chiên dầu như này là ngon nhất ạ.” Sở Ngọc không nhịn được nói: “Khi trước nương nói cánh gà và đùi gà chiên ăn ngon. Thì khá là ngon, nhưng ăn một chiếc con cảm thấy ngấy kinh khủng khiếp, còn món này càng ăn lại càng muốn ăn thêm.”
Sở Dương gật đầu: “Ăn no mà không ngấy.”
Mấy đứa trẻ cho nàng thể diện như thế, Lâm Hàn rất vui sướng: “Ta nói đâu phải đồ chiên rán.”
“Thức ăn ạ?” Sở Ngọc hỏi: “Những cái ấy không giống với cái này.”
Hẳn là Sở Tu Viễn đã biết: “Cái nương con nói là hoa giống mặt trời ở hậu viện.”
“Cái ấy chín rồi ạ?” tiểu Thái tử vẫn luôn tưởng là hoa, nếu không phải Đại Bảo Bảo được nương nó dạy bảo… ở hậu viện không có hoa, đều là đồ ăn cả. Do vậy nên mới ngăn cản Thái tử, nếu không thì những bông hoa đó đã bị tiểu Thái tử hái xuống mất rồi.
Tuy rằng tiểu Thái tử không hái nhưng lại không tin những vật đó có thể ăn được, vậy nên vẫn luôn nghĩ đến những bông hoa đó dùng để làm gì.
Lâm Hàn tính toán ngày: “Cuối tháng tới, ta làm cho các con ăn.”
Tiểu Thái tử không kìm lòng được hỏi: “Ta không thể ở đây đến cuối tháng sao?”
“Không đi học à?” Sở Tu Viễn hỏi.
Tiểu Thái tử mím môi: “Nhị thúc vẫn chưa đi.”
Thương Diệu là trưởng tử của Tiên đế, Hàn vương là thứ tử, đứng hàng thứ hai trong số huynh đệ, nhị thúc trong miệng tiểu Thái tử chính là Hàn vương.
Lâm Hàn nghe thấy vậy bèn quay sang nhìn Sở Tu Viễn, còn bao lâu nữa?
Sở Tu Viễn nhỏ giọng đáp: “Đêm nay hành động, không xảy ra điều gì bất ngờ thì sớm mai giải quyết. Chiều ngày mai sẽ đưa hắn ta quay về.” hắn liếc nhìn tiểu Thái tử.
Tiểu Thái tử kinh ngạc tới trợn tròn mắt: “Ngày mai là phải quy về rồi ạ?”
Lâm Hàn buồn cười, đứa nhóc này hẳn là vui quên lối về rồi. Ngàn vạn không thể được.
Lâm Hàn: “Ta đã chia dầu mè và tương mè hôm qua đã ép xong làm hai phần, bọn ta nhiều người như thế này giữ lại một nửa, cho con một nửa, rồi cho con ít hạt mè, muốn ăn thì bảo người trong cung làm cho con. Mỗi lần làm năm sáu cái, ăn được hai ngày. Qua mấy hôm thèm ăn thì ăn một ít, có thể ăn đến cuối năm.”
Đại Bảo Bảo không nhịn được hỏi: “Nương, con cũng muốn ăn.”
“Không sợ ăn thành con heo con mập ú sao?” Lâm Hàn hỏi.
Thằng bé định nói nó không phải heo mập, thế nhưng cả nhà có mấy mống người tính ra nó là mập nhất, thằng bé tự tin da mặt dày, nhưng ở trước mặt cả đám người gầy cũng chẳng thốt ra khỏi miệng được.
Lâm Hàn cười nói: “Nương sẽ không để con đói đâu. Hết bánh cuộn thừng thì còn có thứ khác.”
Tiểu Thái tử có lời muốn nói, Sở Tu Viễn nháy mắt ra hiệu với nó, tiểu Thái tử vội vàng nuốt lời lại, vì nó biết không thể nói trước mặt Đại Bảo Bảo nếu không thì thằng bé có thể lằng nhằng tới c.h.ế.t người thì thôi.
Nói đi cũng phải nói lại, Sở Tu Viễn nói với Lâm Hàn rằng “Đêm nay hành động”, không hề lừa Lâm Hàn.
Sau khi ăn tối xong, lúc mấy đứa trẻ con đi tắm rửa, Sở Tu Viễn mặc áo giáp lên rồi lại vào cung lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận