Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 448


Có Sở Tu Viễn là người dựa vào quân công thay đổi vận mệnh ở phía trước, binh lính bình thường xuất thân từ nông thôn cũng hy vọng có thể giống như hắn thông qua kiến công lập nghiệp thay đổi vận mệnh.
Thế nên khi Lâm Hàn đang nghĩ thầm xem có nên nói vài câu cổ vũ sĩ khí hay không, liền nghe thấy phía sau truyền đến từng đợt hò hét, có người hô “Giết”, có người hô “Xông lên” khiến cho Lâm Hàn sợ tới mức suýt nữa ngã xuống ngựa.
Cũng may nàng cũng là người thấy qua việc đời, trong nháy mắt ổn định tinh thần, giơ roi ngựa lên, một người một ngựa xông lên trước.
Triệu Phi sửng sốt trong chớp mắt, phản ứng lại vội vàng đuổi theo, ông trời ơi, cái này cái này - vị thẩm thẩm này của tiểu Hầu gia thấy Hung Nô sao còn điên hơn cả bản thân tiểu Hầu gia nữa chứ?
Nàng có còn nhớ mình là nữ nhân nữa không?
Đương nhiên Lâm Hàn không nhớ, bởi vì trên chiến trường chỉ có quân nhân, không có nam nữ.
Phỏng chừng cách Hung Nô còn hai ba mươi trượng, Lâm Hàn xoay người nói: “Bịt tai ngựa lại, máy b.ắ.n đá tiến lên, lấy thứ màu đen trong bao vải ra.” Tháo tay nải xuống, từ bên trong tìm rồi lại tìm, lấy ra một cái cây châm lửa, ném cho binh lính kéo máy b.ắ.n đá đi trước.
Triệu Phi không khỏi mở to hai mắt, tại sao vị phu nhân này trong túi cái gì cũng có thế? Lập tức phản ứng lại, vội vàng hỏi: “Khi nào thì châm lửa?”
Lâm Hàn nhìn dây dẫn nổ ở phía trên hoả dược một chút, rất dài, nếu ném ra ngoài quá sớm, chưa kịp nổ đã bị Hung Nô cắt đứt rồi: “Ta bảo các ngươi dừng thì dừng, bảo các ngươi châm thì châm.” Quay về phía thần xạ thủ vẫn ở hai cánh: “Giương cung cài tên, chuẩn bị bắn.”
“Vâng!”
Tiếng vang rung trời truyền đến phía trước, Hung Nô không khỏi quay đầu lại, nhìn thấy chữ “Sở” thật lớn trên lá cờ, lại nhìn thấy máy b.ắ.n đá nho nhỏ liền vứt bỏ quân nhu, phóng ngựa chạy như điên.
Lâm Hàn kinh hô: “Không tốt!”
“Hung Nô sao lại đột nhiên vứt bỏ quân nhu thế?” Triệu Phi thân là quan tiên phong, chỉ tụt lại phía sau Lâm Hàn đang giục ngựa chạy như điên một chút, nghe được tiếng nói của Lâm Hàn giương mắt nhìn lại, trên mặt đất xuất hiện thêm một cái chân dê, lớn tiếng nói: “Tướng quân, chúng ta đuổi theo như vậy rất khó đuổi kịp bọn họ.”
Lâm Hàn cũng phát hiện điểm này, quay về phía xạ thủ hai cánh: “Các ngươi đuổi theo trước.” Lập tức nói với binh sĩ đang kéo máy b.ắ.n đá: “Để máy b.ắ.n đá lại, các ngươi đuổi theo.” Chọn ra một ít binh lính chạy ở phía trước mà lại không mang theo bao nhiêu hành lý: “Các ngươi, các ngươi, còn có các ngươi nữa, đuổi theo.” Sau đó nói với một tiểu tướng quân: “Ngươi dẫn theo những người còn lại bảo hộ lương thảo, chậm rãi đuổi theo.”
Tiểu tướng quân kia chắp tay nói: “Mạt tướng tuân mệnh.”
Lâm Hàn quay đầu ngựa lại đang muốn đuổi theo, lại nhìn thấy một cái đùi dê, nghĩ đến lương thực đã dùng hơn phân nửa, quay đầu lại nói: “Nhặt hết mấy thứ này lên.”
Tiểu tướng quân kia ngẩn người, vừa thấy Lâm Hàn nhíu mày, cuống quít nói: “Tuân mệnh!”
Triệu Phi quay đầu lại liền nhìn thấy một tiểu tướng quân xuống ngựa nhặt chân dê, thân thể run rẩy, suýt nữa từ trên lưng ngựa ngã xuống.
Giờ là lúc nào rồi chứ?
Hung Nô đã sắp chạy về tới hang ổ rồi, sao vị phu nhân này còn nhớ tới đồ ăn chứ?
Nhưng mà, bởi vì hắn chần chờ như vậy, Lâm Hàn đã vượt qua hắn. Thân là tiên phong, bị chủ tướng vượt qua, Triệu Phi nhất thời không dám nghĩ bậy nữa, giơ roi thúc ngựa đuổi theo, liền phát hiện cách Hung Nô càng ngày càng gần.
“Tướng quân, Hung Nô giống như chạy không nổi nữa rồi.” Triệu Phi sợ nhìn lầm, cao giọng hỏi: “Sẽ không phải là kế điệu hổ ly sơn gì đó, hoặc là không thành kế đấy chứ?”
Lâm Hàn nghĩ thầm, có hoả dược ở đây, Hung Nô có bày ra kế gì cũng không dễ sử dụng.
Nghĩ đến đây, Lâm Hàn lại cầm tay nải đến trước người, thò tay vào bên trong, móc ra một cục đen thui, chân kẹp chặt bụng ngựa, giơ cao quá đỉnh đầu, cao giọng nói: “Lấy thứ này trong túi các ngươi ra, nghe theo hiệu lệnh của ta, châm lửa một cái liền ném.
Đêm qua Lâm Hàn đã lấy thứ này ra, không giải thích với binh lính là cái gì, chỉ nói châm lửa xong rồi ném ra ngoài, nổ giống như pháo có thể dọa ngựa Hung Nô ngất xỉu. Cho nên có một số binh sĩ cho dù trước kia chưa từng thấy thứ này, cũng nghe lệnh đều đem thứ bọn họ mang theo lấy ra, lại kiểm tra một chút bông và vải trong tai ngựa có rơi ra hay không.
Nhưng mà, khi Hung Nô nhìn thấy đồ vật trong tay Lâm Hàn, ngược lại giống như trong nháy mắt ăn no uống đủ —— lần thứ hai tăng nhanh tốc độ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận