Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 196


Trung tuần tháng mười một, một ngày trước khi Trường An đổ cơn tuyết dày đặc, Lâm Hàn sai người đi mua một ít gạo với ngũ cốc.
Người đi mua không biết nên mua bao nhiêu, Lâm Hàn bèn nói với bọn họ mua mỗi loại mười mấy thạch chất vào khố phòng.
Mùa đông lạnh lẽo, không cần lo lắng lương thực có sâu bọ, người mua không biết nàng cần nhiều ngũ cốc như thế làm gì, nhưng cũng mua về dựa theo dặn dò của nàng.
Sáng ngày hôm trước, đầu bếp nhận được hai công thức, một là công thức nấu cháo, trên công thức ngoại trừ ít gạo tẻ ra thì toàn là ngũ cốc. Công thức còn lại là cách làm bánh mỳ dẹt.
Đầu bếp không biết đương gia chủ mẫu có chuyện gì, nhưng cũng không dám hỏi, bèn dựa theo dặn dò của nàng giờ Mão dậy nấu cháo, làm bánh.
Lâm Hàn đi đến giữa sân, vươn vai một cái, rồi nhìn về đằng Đông, mặt trời vẫn còn chưa mọc nhưng đằng Đông đã rất sáng: “Giờ Thìn mấy khắc rồi?”
“Bẩm phu nhân, giờ Thìn hai khắc.” Hồng Lăng đáp: “Ba vị công tử dậy là có thể dùng bữa.”
Lâm Hàn nhìn về phía Tây sương phòng bảo: “Còn chưa dậy à?”
“Không chỉ bọn nó, Mộc công tử cũng chưa dậy.” Hồng Lăng nhỏ giọng nói.
Lâm Hàn bảo Sở Tu Viễn từ từ xa cách với những bạn bè quen biết mười mấy năm, Sở Tu Viễn không mở nổi miệng.
May mà không qua bao lâu đã vào đông, Sở Tu Viễn bèn lấy cớ thời tiết lạnh, bệnh thấp khớp lâu năm của hắn lại tái, sức khỏe không tốt để từ chối.
Sở Mộc cũng muốn dùng cái lý do này, nhưng hắn mới mười tám. Sở Mộc đành phải nói ba đường đệ của hắn bám dính lấy hắn, không thoát thân được, đến mức mà hôm nay không phải lên triều thì tức là tới quân doanh hoặc ở nhà.
Nếu Sở Mộc tới quân doanh, buổi tối sẽ nghỉ ngơi ở chỗ đó.
Ở nhà còn có thể ngủ đến khi trời sáng tỏ, Lâm Hàn lấy làm lạ: “Đêm qua mấy giờ hắn đi ngủ?”
“Dùng cơm tối xong là đi ngủ.” Hồng Lăng cẩn thận nghĩ lại: “Ta còn nghe được Mộc công tử kêu lạnh không ngừng.”
Lâm Hàn: “Không phải bị bệnh rồi đấy chứ? Dẫn ta đi xem sao.”
Lâm Hàn vội vàng đưa Lâm Hàn tới tiểu viện đằng Tây.
Lâm Hàn lớn hơn Sở Mộc hai tuổi, lẽ ra nên tránh hiềm nghi. Nhưng tâm trí hai người khác nhau quá nhiều, Lâm Hàn coi Sở Mộc như tiểu bối, còn trong tiềm Sở Mộc coi Lâm Hàn thành người cùng tuổi với thúc phụ hắn.
Hai người đều không có tâm tư không đứng đắn, nha hoàn gia đình có thể thấy rõ được, trông thấy Lâm Hàn đẩy cửa đi vào, nha hoàn của Sở Mộc Hoàng Kỳ bèn kéo rèm cửa ra.
Lâm Hàn ngó qua một cái, thấy môi nứt nẻ là biết ngay hắn bệnh không nhẹ.
“Hoàng Kỳ, ta biết đơn thuốc, ngươi cầm đưa cho thị vệ đang trực hôm nay, bảo hắn đi bốc thuốc.” Lâm Hàn nói xong rồi đi tới thư phòng của Sở Mộc.
Thế nhưng hiệu nghiệm của t.h.u.ố.c lá chậm.
Lâm Hàn lo bệnh nhẹ hóa bệnh nặng, đợi thuốc sắc xong, Lâm Hàn nhân lúc nha hoàn không chú ý, bỏ hai giọt nước suối núi vào trong, kẻo nha hoàn nghĩ nhiều, đích thân mang tới cho Sở Mộc.
Sở Tu Viễn tan triều quay về, biết chuyện thì không khỏi nói: “Tên tiểu tử kia có đức có tài gì mà đáng để nàng đích thân hầu hạ.”
“Tên tiểu tử kia chả có tài cán gì, nhưng ai bảo hắn biết đầu thai, có một thúc phụ tốt cơ chứ.” Lâm Hàn cười nói.
Sở Tu Viễn nghẹn họng, rồi lập tức lại buồn cười: “Không nói lại nàng được. Đại Bảo, Nhị Bảo với Bảo Bảo vẫn còn đang ngủ à?”
“Tỉnh rồi nhưng lạnh quá nên không muốn ra khỏi chăn giường.” Lâm Hàn đáp.
Sở Tu Viễn: “Bọn nó không biết càng ngủ càng lạnh à?” Không đợi nàng cất lời hắn đã sải bước đi về phía sương phòng.
Lâm Hàn nhìn bóng lưng của hắn, nghĩ đến lý do hắn dùng để xa cách bằng hữu… bệnh thấp khớp lâu năm.
Trước đó Lâm Hàn tưởng là mượn cớ, nhưng Sở Mộc xưa nay vui tươi hoạt bát, cơ thể cường tráng cũng có thể bị sốt tới độ mê sáng, nên cái gọi là “bệnh thấp khớp lâu năm” của Sở Tu Viễn có thể là thật.
Thuở thiếu thời học võ, mấy năm gần đây dẫn binh đánh trận, trên người không thể không có nội thương.
Lâm Hàn trầm ngâm giây lát, không đợi ba hài tử đi ra đã sai nha hoàn bày cơm, đến khi nha hoàn bưng cơm nước lên, Lâm Hàn bèn nhỏ hai giọt nước suối núi từ không gian vào trong cháo của Sở Tu Viễn, sau đó gọi ra ngoài: “Cơm canh nguội cả rồi, có ăn hay không?”
“Ăn ăn, nương, đợi chúng con.” Tiểu Sở Dương từ trong phòng chạy ra.
“Của con.” Đôi chân nhỏ của Đại Bảo Bảo loạng choạng, đến cửa thì bị ngưỡng cửa cản lại.
Sở Tu Viễn xách y phục của nó kéo lên.
Lâm Hàn không khỏi cau mày: “Ghìm nó.”
“Không chiều chuộng như thế được.” Sở Tu Viễn sải bước đi đến: “Tên tiểu tử Sở Mộc kia không ăn à?”
Lâm Hàn: “Hoàng Kỳ bưng cháo sang rồi.” Rồi quay sang mấy hài tử: “Rửa mặt chưa?”
“Rửa rồi ạ.” Đại Bảo Bảo ngước khuôn mặt nhỏ lên: “Mẹ, thơm thơm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận