Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 145


Sở Tu Viễn cũng lo mấy đứa trẻ con làm ồn ào, thấy thằng bé ồn ào nhất trong nhà bọn họ bị Thái tử dụ ra ngoài, bèn bảo Sở Mộc dẫn mấy đứa trẻ đi hái quả sung.
Lâm Hàn từng nhắc Sở Mộc, phải để lại một ít cho đế hậu, mà quả sung vẫn còn chưa tới mùa ra quả, nên Sở Mộc không dám hái quá nhiều, mỗi đệ đệ cho một quả, rồi dẫn bọn chúng tới dưới gốc nho trước phòng nghị sự ăn quả sung.
Ăn quả sung xong, tiểu hầu gia bèn hái một đĩa nho, cũng không nhiều lắm, chia mỗi người được sáu bảy trái.
Mấy đứa trẻ con từ từ ăn xong, Sở Mộc nhìn trời, còn chưa đến giờ Tỵ, bèn đeo cho mấy đứa trẻ túi hương đuổi muỗi rồi dẫn bọn nó đi hái Kim Linh Tử.
Mỗi đứa cầm một quả Kim Linh Tử rồi lại đi theo Sở Mộc ra đằng sau tìm dâu tây, ăn xong dâu tây thì Kim Linh Tử bị chúng nó ném tới ném lui đùa nghịch nên hỏng, đến cả Sở Dương và Sở Ngọc cũng hơi buồn ngủ rồi.
Tiểu hầu gia vừa thấy chúng mấy đứa trẻ đang ngáo bèn giục chúng nó đi ngủ.
Tỉnh dậy ăn cơm chiều xong cũng đến giờ Thân, hai vị đế hậu cũng đã đến.
Hoàng hậu xuống xe liền trông thấy một bức tường, nên lùi lại trong vô thức.
Hoàng đế Thương Diệu khó hiểu: “Hoàng hậu?”
“Đây là nhà của Tu Viễn ư?” Hoàng hậu nhìn bức tường gần sát sàn sạt rồi bảo: “Sao, sao dựng tường ở giữa đường ?”
Thương Diệu: “Trước đây người đi đường thích dòm ngó vào trong sân nhà hắn, Sở phu nhân không muốn người ta trông thấy nên sai người dựng lên một bức tường.” rồi dẩu môi chỉ sang bên cạnh: “Đi vòng qua từ bên kia.”
Hoàng hậu nghe lời Thương Diệu đi vòng qua bức bình phong rồi dừng lại, trong sân cũng đã thay đổi. Lần trước nàng ấy đến trong sân trồng đầy hoa cỏ, mà bây giờ chỉ lác đác mấy cây, hình như toàn là cây ăn quả: “Những cái này cũng là cô nương Lâm gia trồng sao?” Hoàng hậu đuổi theo Hoàng đế rồi hỏi.
Thương Diệu gật đầu: “Nghe Tu Viễn nói ngoài yêu tiền ra thì nàng ấy chỉ thích thứ này.”
“Vật vàng trắng?”(1) Hoàng hậu không khỏi quay sang Thương Diệu: “Nàng ấy chẳng phải là nữ nhi của Lâm thừa tướng sao?”
(1) Cổ nhân e ngại khi nhắc thẳng đến vàng bạc nên thường dùng cụm này để ám chỉ vàng bạc.
(1) Cổ nhân e ngại khi nhắc thẳng đến vàng bạc nên thường dùng cụm này để ám chỉ vàng bạc.
Thương Diệu đoán được Hoàng hậu sẽ hỏi như thế: “Điểm này của nàng ấy giống Lâm Trường Quân nhất, Hoàng hậu không biết mà thôi.”
Hoàng hậu không hiểu, vì có dính dáng tới Thái hậu nên Hoàng đế Thương Diệu rất ghét nữ nhân hậu cung nhúng tay vào chuyện tiền triều. Thi thoảng Hoàng hậu biết đôi chút cũng giả vờ như không hay biết.
“May mà chỗ này không có.” Hoàng hậu sải bước vào sân, trông thấy hoa cỏ vẫn còn đó thì thở phào.
Thương Diệu giơ ngón tay chỉ về hướng Tây Bắc: “Đó là gì?”
“Tử Đằng xanh.” Hoàng hậu đáp ngay chẳng cần suy nghĩ.
Thương Diệu mỉm cười ra hiệu nàng ấy đi tới xem.
Hoàng hậu có một dự cảm không hay, đi đến gần bên, trên giàn treo đầy quả tròn tròn: “Cũng là cây ăn quả ư?” Nàng ấy khó tin hỏi.
Thương Diệu không trả lời: “Nhìn nữa đi.”
Đẩy cửa ở chính giữa ra, bước vào nội viện, Hoàng hậu trông thấy quả lựu và quả hồng, bỗng chốc cảm thấy trước mắt tối đen: “Tu Viên, Tu Viễn có bổng lộc có thực ấp, muốn ăn gì chả mua được, cần gì phải thế này.”
“Cô mẫu, đào mật mà người ăn chính là do thẩm thẩm ta trồng đó.” Đại Bảo Bảo vừa trông thấy trong sân ngoài viện toàn là người lạ mặc giáp trụ thì túm lấy Sở Mộc không buông. Tiểu hầu gia chỉ có thể đảm đương làm “vật cưỡi” của tiểu đệ hắn, cõng nó từ Đông đến Tây, từ Nam sang Bắc.
Hoàng hậu bị hắn chặn họng một phen, nhưng nàng ấy xưa giờ yêu thương Sở Mộc, nên bị chặn lời không thốt ra được cũng không nỡ trách hắn: “Thế này có phần nhiều quá rồi. Ta nghe Dịch Nhi nói đằng sau vẫn còn. Sau này thúc phụ ngươi đãi khách ở trong phủ, há chẳng phải đến cả chỗ uống trà ngắm hoa cũng không có sao.”
Sở Mộc ngẫm nghĩ: “Không có. Hay là người nói với thẩm thẩm đi, đổi đằng sau thành hoa viên.”
Hoàng hậu vô thức nhìn Hoàng đế, muốn nghe ý kiến của y.
“Cây trồng đằng sau là nông sản có sản lượng cao.” Thương Diệu ung dung đáp.
Sự bất mãn đầy ắp trong lòng Hoàng hậu lập tức nuốt xuống: “Đây là Bảo Bảo sao? Cô mẫu ôm nào.” Nàng ấy vươn tay về phía Đại Bảo Bảo.
Thằng bé níu chặt lấy cổ đường huynh của nó.
Sở Mộc giật mình, lúc phản ứng lại bèn định trêu thằng nhãi con hở tí là chào hỏi với cái mặt hắn, vừa trông thấy hai người đế hậu vẫn còn đang đứng ở trong sân, bèn vội gọi thúc phụ của hắn ra tiếp khách.
Sở Tu Viễn từ thư phòng đi ra đón hai người đế hậu vào trong nhà chính, Sở Mộc đưa bốn đứa trẻ con đến sương phòng phía Tây, rồi sai nha hoàn đầy tớ trông coi, còn hắn ra ngoài tiếp khách.
Do lần này chỉ là bái đường nên khách cũng không có mấy người, đều là đồng liêu của Sở Tu Viễn, ví dụ như Thái Thường chủ trì nghi thức, thủ lĩnh cấm vệ trong cung Lang Trung Lệnh, còn cả Lâm thừa tướng cha của Lâm Hàn.
Sở Mộc đưa Thái Thường tới nhà chính cạnh Hoàng đế Thương Diệu, rồi đi đón thừa tướng.
Thế nhưng trông thấy rõ người đến, Sở Mộc lại quay đầu đi vào trong.
Hoàng đế Thương Diệu ngồi ở vị trí chủ vị đang nói chuyện với Hoàng hậu về mấy thức quả trên bàn, trông thấy Sở Mộc lại mất bình tĩnh thì phu thê hai người cùng chau mày.
Sở Tu Viễn mặc hỉ bào mở lời trước: “Loạn cào cào còn ra thể thống gì!”
Thái Thường định bụng khuyên nhủ đôi chút.
Sở Mộc đáp trước: “Đừng trách ta, là do Lâm thừa tướng dẫn hai nữ nhi Vân Anh chưa gả của ông ta tới. Ta không trốn đi tí thì mới là không ra thể thống gì.”
“Sao bọn họ lại tới?” Hoàng đế Thương Diệu khó hiểu.
Tỷ đệ Sở gia và Thái Thường cùng với Lang Trung Lệnh đứng ở bên cạnh không hẹn mà cùng quay sang nhìn Thương Diệu.
Thương Diệu lấy làm khó hiểu: “Nhìn ta làm gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận