Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 569


Phu nhân thừa tướng không dám mà cháu trai của bà ta cũng không dám.
Lâm Hàn cười lạnh: “Không dám hả? Vậy thì nói xem lần này các ngươi có gì cần giúp.”
Đại Bảo Bảo kéo tay áo của Lâm Hàn, đừng phí lời với bọn họ nữa.
Bàn tay trống kia của Lâm Hàn vỗ vỗ lên bàn tay bé nhỏ của nó, trấn an nó bình tĩnh đừng nói vội.
Phu nhân thừa tướng như tỉnh táo trong nháy mắt, bà ta nắm lấy cánh tay của cháu trai bà ta, kéo ống tay áo lên trên, trên cánh tay nhỏ trắng mịn có thêm hai vết ngón tay xanh xanh tím tím, trông cực kỳ bắt mắt và đáng sợ.
Lâm Hàn không khỏi liếc nhìn Đại Bảo Bảo, thằng bé nghịch ngợm này quả đúng là ác, chả trách nhà người ta tìm đến.
Phu nhân thừa tướng chỉ buồn đau xót cho cháu trai của bà ta nên không để ý thấy hành động nhỏ của Lâm Hàn, sau đó qua sang nói với Lâm Hàn rằng: “Trên người đứa bé nhà bọn ta toàn là kiểu vết ngón tay này, đều là do Sở Bạch nhà các ngươi cấu véo đấy.”
Vừa dứt lời, nha hoàn gia đình đằng sau phu nhân thừa tướng ra sức gật đầu, để chứng minh phu nhân nhà bọn họ nói đúng.
Lâm Hàn nhướng mí mắt, bày ra dáng vẻ sóng to không sờn bảo: “Ừm, ta nhìn thấy rồi, nhiều hơn một vết thương so với vết thương trên mặt Đại Bảo Bảo nhà bọn ta. Chuyện đã như thế, ta đền bà một khoản tiền, bà đền ta một khoản tiền, trị thương cho thằng bé. Hoặc là ai về nhà nấy. Bà thấy được không?”
Phu nhân thừa tướng nhất thời đờ người, hiển nhiên là bà ta không ngờ được Lâm Hàn sẽ nói như thế. Hồi thần lại thì vội nói: “Hai đứa trẻ nhà các ngươi đánh một đứa nhà bọn ta.” Sợ Lâm Hàn không biết đứa còn lại là ai, còn nói thêm một câu: “Chính là lão nhị nhà các ngươi và Sở Bạch này này.”
Đại Bảo Bảo hất cằm, to giọng nói: “Người đánh chính là ta, ai kêu hắn nói nương ta.” Rồi nó giơ ngón tay chỉ tiểu tử đứng bên cạnh phu nhân thừa tướng: “Lại nói xấu nương của ta thì ba huynh đệ bọn ta sẽ đánh một mình ngươi.”
Sắc mặt của tên tiểu tử kia lập tức trở nên tái xanh, không thể không lùi về sau hai bước.
Phu nhân thừa tướng nóng ruột, chỉ vào Đại Bảo Bảo nói với Lâm Hàn: “Ngươi nghe đi, ngươi nghe thằng bé nhà ngươi ngông cuồng kìa.”
Đại Bảo Bảo vội vàng quay sang nương nó, sợ nương nó sẽ đập nó.
Nhưng mà Lâm Hàn không để Đại Bảo Bảo thất vọng, vẫn cái dáng vẻ sóng to chẳng sợ như ban nãy, như thể đang thảo luận xem buổi tối ăn cái gì: “Rất ngông, nhưng tại sao nó không đánh người khác?”
Đại Bảo Bảo vui mừng trong lòng bảo: “Đúng thế. Thái Học nhiều người như vậy, tại sao ta chỉ đánh hắn?”
Phu nhân thừa tướng há miệng định phản bác, nhưng lời đến bên miệng rồi lại nhận ra không đối đáp được gì, trên mặt không khỏi lộ ra đôi chút chột dạ.
Lâm Hàn thấy thế thì cười giễu một tiếng: “Nếu ta là các ngươi thì đã sớm quay về rồi, chớ ở đây khiến thừa tướng mất mặt.”
Hô hấp của phu nhân thừa tước tắc nghẹn, không kiềm lòng được nói: “Cho dù con trẻ nhà bọn ta có sai thì chúng nó cũng không nên hai đánh một, không ai bắt nạt người ta như thế cả.”
Đại Bảo Bảo thấy thế thì định nói, người bắt nạt chính là bà ấy.
Lâm Hàn giơ tay lên bịt miệng nó, lườm nó một cái, chớ gây rắc rối cho nương của con: “Ai mở màn trước thì kẻ đó bỉ ổi. Con cái nhà bà dám bôi nhọ ta ở Thái Học, thì phải chuẩn bị tốt việc bị ăn đánh. Lại nói, lão nhị và Đại Bảo Bảo nhà bọn ta đều nhỏ hơn so với con cháu nhà bà, bị hai đứa trẻ nhỏ hơn đánh một trận, đổi lại là ta thì ta sẽ thấy xấu hổ khi gặp người khác. Vậy mà các người còn không biết xấu hổ tìm đến nhà. Thật đúng là rừng rộng thì chim gì cũng có.”
Phu nhân thừa tướng lập tức đỏ mặt.
Miệng của cháu trai bà ta mấp máy nhưng sau cùng lại không nói gì, hung tợn trừng Lâm Hàn.
Đại Bảo Bảo vùng khỏi tay Lâm Hàn, bước lên: “Dám trừng nương ta à?!” Rồi đ.ấ.m một đ.ấ.m vào bụng hắn: “Hay là đánh còn nhẹ.” Sau đó liền chào hỏi với cái mặt của hắn.
Lâm Hàn ngẩn ra giây lát, phản ứng lại thì vội vàng kéo thằng bé về.
Phu nhân thừa tướng bị dọa ngẩn cả người, định thần lại thì Đại Bảo Bảo đã trở lại bên cạnh Lâm Hàn, trông thấy cháu trai ôm bụng, bà ta kêu lên: “Còn có vương pháp hay không? Ở ngay trước mặt bọn ta còn dám đánh người, lớn rồi còn sao nữa. Lần này bọn ta đã nói gì nào?” Bà ta chỉ Lâm Hàn: “Hôm nay ngươi không cho ta…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận