Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 578


Tháng năm năm sau, khuê nữ nhà Sở Mộc đã có thể tự đi tìm đám thúc thúc chơi cùng, Đại Bảo Bảo mới nhớ tới trong Thái Học còn có một “địch nhân”.
Vì khi đó nó đã nghe đồng học kháo nhau rằng, tôn nhi Thừa tướng bỏ văn tòng quân.
Mùng năm tháng năm, Thái Học nghỉ Tết Đoan Ngọ, Sở Dương cùng Sở Ngọc cũng không ra ngoài tìm đồng học chơi, nhìn thấy Đại Bảo Bảo giống cái đuôi nhỏ đi theo Lâm Hàn đến nhà bếp, hai huynh đệ do dự một lúc cũng đi theo.
Đại Bảo Bảo nghe được tiếng bước chân, theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy hai người bọn họ, không nhịn được hỏi: “Hai huynh tới làm gì?”
Sở Dương: “Đệ tới làm cái gì thì bọn ta làm cái đó.”
Đại Bảo Bảo nói: “Đệ giúp nương gói bánh chưng.”
Sở Ngọc rất muốn cười: “Trong phủ nhiều người như vậy, cần đệ ra tay sao? Thật ra là muốn đầu bếp gói thật nhiều thứ đệ thích ăn vào trong bánh đúng không.”
Đại Bảo Bảo hừ một tiếng: “Huynh cho rằng đệ là huynh sao? Đệ đã trưởng thành rồi đó.”
Sở Ngọc lười đôi co với nó, quay sang Lâm Hàn: “Nương, có phải nó nói với nương gói bánh thì dùng ít gạo nếp một chút, bỏ thêm nhiều thịt vào có đúng không?”
Lâm Hàn cười lắc đầu.
Đại Bảo Bảo thấy thế, hất cằm nhìn nhị ca nó, thiếu điều không nói nó lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử.
Sở Ngọc kinh ngạc: “Không phải?”
Lâm Hàn ăn ngay nói thật: “Đại Bảo Bảo muốn cùng ta luận bàn, ta nói hiện tại không rảnh, phải đến nhà bếp trong chừng. Đại Bảo Bảo cho rằng ta muốn gói bánh chưng cho nên mới muốn giúp ta gói.”
Đại Bảo Bảo nói: “Không phải sao?”
Lâm Hàn: “Như nhị ca con nói đó, trong phủ nhiều người như vậy, sao ta phải tự làm. Tối qua cha con có hơi khát nước, lại ngại nước ấm phỏng miệng nên đã rót một bát nước lạnh thật to, nửa đêm tỉnh giấc nhiều lần, ta sai nhà bếp luộc mấy quả trứng gà, lại nấu một ít cháo trắng cho cha con dưỡng dạ dày.”
Đại Bảo Bảo bừng tỉnh đại ngộ: “Chả trách sáng nay mặt cha tái xanh, ăn cơm xong là đi ngủ. Con còn tưởng đêm qua cha đi ăn trộm.”
Lâm Hàn vỗ nhẹ vào ót nó: “Sao lại nói cha như thế. Bây giờ đã biết rồi thì tới tiền viện chờ ta đi, lát nữa ta qua đó.”
Đại Bảo Bảo đáp một tiếng được, lại nói: “Con đi lấy kiếm cho nương.” Không đợi Lâm Hàn mở miệng, nó đã chạy tới thư phòng của cha, vì thanh bảo kiếm Thương Diệu ban cho Lâm Hàn nằm ở thư phòng.
Sở Dương nhìn bóng dáng đã chạy xa của nó, không nhịn được hỏi: “Sáng nay nó cũng ăn giống bọn con mà.”
Lâm Hàn vui vẻ: “Nó không ăn tới mức mụ mẫm đâu. Đại Bảo Bảo muốn luận bàn với ta là vì nó nghe người ta nói tôn nhi của Thừa tướng bỏ văn tòng quân, nó lo qua hai năm nữa nó sẽ không đánh lại người ta mất.”
Sở Ngọc bừng tỉnh đại ngộ: “Con nên sớm nghĩ tới lý do nó muốn khoa tay múa chân cùng nương chứ, ngoài chuyện này ra thì còn nguyên nhân nào khác đâu.”
Lâm Hàn gật đầu, đang muốn nói gì đó thì người gác cổng đã chạy vào bẩm báo. Lâm Hàn xoay người đối diện với hắn: “Xảy ra chuyện gì?”
Người gác cổng dừng lại, nhìn Sở Dương: “Người của phủ Đình úy tới đây, nói là phát hiện một thi thể nam nhân không đầu ở ngoại thành, muốn gọi đại công tử cùng đến đó quan sát.”
Sắc mặt Sở Dương đại biến, hốt hoảng nói: “Ta không biết nghiệm thi phá án, gọi ta qua đó làm gì.”
Lâm Hàn tức cười: “Kêu con đến đó xem náo nhiệt.”
Sở Dương biết nương nó tức giận, vội vàng nói: “Nương, ngài nghe con nói ——”
Lâm Hàn thu lại ý cười, cắt ngang lời nó: “Sao con lại gạt nương? Sở Đại Bảo, lúc nương làm ô dầu màu đỏ nghiệm thi và ngân châm nghiệm độc cho con, con đã đồng ý với ta sẽ không chạm vào người chết khi chưa đủ mười tám tuổi, đây là sự đồng ý của con sao?”
Người gác cổng thấy Lâm Hàn thay đổi sắc mặt, hiểu lầm là do đám người Đình úy bắt Sở Dương làm không công, không nghĩ tới còn có nguyên nhân khác, vội nói: “Vậy để tiểu nhân từ chối người nọ?”
Sở Dương theo bản năng muốn nói không, nhưng khi đối diện với đôi mắt phẫn nộ của nương nó, ỉu xìu đáp: “Con cũng, cũng không tham dự được mấy lần.”
Lâm Hàn: “Mấy lần là mấy lần?”
Sở Dương chột dạ, Lâm Hàn thấy thế, lập tức muốn đánh nó: “Mười lần?”
Đại Bảo Bảo trở về nghe vậy, bèn nói: “Sao lại có nhiều người chết như vậy chứ. Đúng không? Đại ca.”
Lâm Hàn quay đầu trừng nó: “Con câm miệng cho ta.”
Đại Bảo Bảo câm miệng, dùng ánh mắt “đệ cũng không giúp được huynh, thẳng thắn sẽ được khoan hồng” nhìn Sở Dương.
Sở Dương hít sâu một hơi, “sớm c.h.ế.t sớm đầu thai”, nói: “Năm lần.” Sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Đều trong năm nay. Trước tháng giêng con chưa từng đi nhìn người chết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận