Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 430


Sở Mộc thầm nghĩ, chỉ có đệ nhớ nương thôi à, có ai mà không nhớ chứ.
Đệ còn có cơ hội nhìn thấy nương mình, còn ta thậm chí ngay cả mặt mũi nương như thế nào cũng không nhớ rõ.
Nghĩ đến đây, tiểu Hầu gia từ trước đến nay m.á.u chảy thành sông cũng không chớp mắt một cái cũng muốn khóc, ánh mắt liếc qua thoáng nhìn thấy Sở Dương và Sở Ngọc cũng lén lau nước mắt, tiểu Hầu gia lập tức không dám lộ ra nửa điểm thương tâm khổ sở.
“Mấy đứa khóc cái gì mà khóc?” Sở Mộc lớn tiếng quát lớn: “Nương mấy đứa không sợ khổ, theo cha mấy đứa xuất chinh, đáng lẽ mấy đứa phải tự hào vì có nương như vậy mấy phải.”
Đại Bảo Bảo vừa khóc nức nở vừa nói: “Đệ không muốn tự hào, đệ nhớ nương.”
“Mộc ca, đệ cũng nhớ nương.” Sở Ngọc nói xong, lau nước mắt.
Sở Dương cũng hít mũi, đệ cũng nhớ nữa.
Sở Mộc: “Vậy nương mấy đệ có nhớ mấy đệ không?
Đại Bảo Bảo thốt ra: “Không nhớ! Nương chỉ thích cha thôi.”
“Đại Bảo Bảo, không thể nói theo cảm tính được. Nói thật xem nào.” Sở Mộc xụ mặt nói.
Sở Dương mở miệng nói: “Chắc là có. Vừa nãy cũng thấy nương khóc nữa.”
Sở Mộc gật đầu: “Các đệ có biết trên chiến trường kiêng kị nhất là cái gì không? Chính là bị phân tâm. Ta nghe người ta nói mẫu tử liền tâm, nói cách khác các đệ khổ sở, nương của các đệ có thể cảm giác được. Khi nàng đang đối mặt với Hung Nô, chợt cảm giác các đệ đang nhớ nàng, sau đó nàng lại nhớ đến các đệ, vậy kết quả sẽ thế nào?”
Sở Ngọc thăm dò hỏi: “Nương sẽ bị thương ạ?”
“Nhẹ thì trọng thương, nặng thì mất mạng. Đừng tưởng rằng ta hù dọa đệ, tính tình Hung Nô đều giống như sói hoang, chỉ cần bắt được cơ hội liền đem người dồn vào chỗ chết.” Sở Mộc ăn ngay nói thật.
Mấy tiểu hài tử không dám khóc nữa.
Đại Bảo Bảo lau khô nước mắt, lại nhìn xuống dưới một cái, vẫn như cũ không tìm được nương, ôm cổ Sở Mộc: “Mộc ca, chúng ta về nhà đi, đừng để nương phải lo lắng.”
Vốn dĩ hôm nay Sở Mộc phải đi theo Hoàng đế bệ hạ tiễn thúc phụ hắn, bởi vì chiếu cố mấy hài tử nên không tiến cung. Thấy Đại Bảo Bảo khó chơi nhất hiểu chuyện như vậy, lập tức đem ba hài tử về nhà, nhìn bọn chúng đi tới lớp học mới vào cung kiến giá.
Nhưng mà, Sở Mộc chân trước vừa đi, chân sau Sở Đại Bảo Bảo nước mắt liền chảy ra.
Hài tử nằm sấp trên bàn vuông lặng lẽ lau nước mắt, nghĩ rằng phu tử không biết. Lại chẳng biết rằng nó vừa mới khóc là phu tử đã nhìn ra.
Sở Đại Bảo Bảo thiên tư hơn người, linh động khéo mồm khéo miệng, đầu óc còn xoay chuyển nhanh hơn cả phu tử của nó. Phu tử thấy nó như vậy không dám khuyên, càng không dám an ủi, quả thực là sợ trong lời nói có sơ hở bị tiểu hài tử phát hiện ra rồi nó lại gào khóc.
Cũng may Sở Dương và Sở Ngọc ở cách vách, phu tử thừa dịp Đại Bảo Bảo lau nước mắt, đến phòng bên cạnh thương lượng với phu tử của hai người, tiết học hôm nay dừng lại ở đây, để Sở Dương cùng Sở Ngọc đi an ủi Sở Đại Bảo Bảo.
Sở Dương cùng Sở Ngọc cũng không có tâm tình đi học, liền bảo phu tử về nhà, bọn chúng mang theo Đại Bảo Bảo trở về chủ viện.
Đại Bảo Bảo nhìn thấy cửa phòng ngủ của cha nương đóng kín, không khỏi khóc thành tiếng, bắt lấy tay Sở Dương: “Đại ca, đệ nhớ nương...”
Sở Dương nuốt lại câu “Ta cũng nhớ nương” vào bụng: “Nương vài ngày nữa sẽ trở về.”
“Là mấy ngày nữa?” Đại Bảo Bảo vội vàng hỏi.
Sở Dương: “Khi nào dưa hấu chín.”
“Vậy cũng phải mấy tháng.” Tiểu hài tử hít mũi: “Trên dưới một trăm ngày.”
Sở Ngọc tiếp: “Vậy đệ muốn như thế nào? Đi tìm nương sao? Nếu mọi người đều giống như đệ thì ai sẽ đánh Hung Nô? Không ai đánh Hung Nô, thiên quân vạn mã Hung Nô tấn công tới đây, cả nhà chúng ta cùng nhau đánh cũng đánh không lại Hung Nô.”
Tiểu hài tử yếu đuối nói: “Đệ biết ...”
“Vậy đệ còn khóc cái gì? Thành tâm làm cho nương nhớ đệ có phải không?” Sở Ngọc mặt không chút thay đổi nhìn nó: “Đệ nín đi, ta bảo đầu bếp làm bánh lava cho đệ.”
Tiểu hài tử mím môi: “Đệ không muốn ăn bánh lava. Đệ thấy khó chịu. Đệ…đệ muốn uống rượu.” Nói xong, trong mắt sáng ngời: “Đệ muốn uống rượu, nhị ca, đệ muốn uống rượu…”
“Câm miệng lại!” Sở Ngọc trừng mắt nhìn nó một cái: “Còn muốn lớn bằng cha nữa không?”
Tiểu hài tử không khỏi chớp chớp mắt: “Uống rượu là không lớn được sao?”
“Vô nghĩa. Bằng không thì vì sao nương không cho chúng ta đụng vào.” Sở Ngọc nói xong, nhớ tới một chuyện: “Nhưng mà ta có thể bảo phòng bếp làm món trứng ủ rượu cho đệ. Đệ lau nước mắt đi, ta bảo đầu bếp bỏ thêm vào một ít đường mía và cẩu kỷ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận