Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 426


“Bảo bối, con biết cái gì gọi làđược một tấc lại muốn tiến một thước không?” Lâm Hàn cười hỏi.
Tay tiểu hài tử cứng lại giữa không trung, sau đó lại nắm chặt tay Lâm Hàn: “Nương… Nương thương con nhất, con biết mà, nương…”
Lâm Hàn: “Răng cửa của con còn chưa mọc lại, con muốn một hàm răng trắng hay là răng sâu đen thui?”
Đại Bảo Bảo không gọi nương, lại duỗi thân một ngón tay: “Vậy nương làm bánh rán nhân hẹ cho con đi, thêm trứng gà và khoai lang bào sợi đó.”
Sở Mộc cũng nhịn không được nói: “Đệ thật biết ăn nha.”
Tiểu hài tử giả vờ hừ một tiếng, tiếp tục nhìn mẫu thân nhà nó chằm chằm.
Lâm Hàn vui vẻ.
Đại Bảo Bảo sang hết cả mắt: “Cảm tạ mẫu thân, mẫu thân ——”
“Phu nhân, phu nhân…”
Người gác cổng cắt ngang lời Đại Bảo Bảo, tiểu hài tử cau mày, rất không vui.
Lâm Hàn không đợi tiểu hài tử ồn ào, mở miệng hỏi: “Chuyện gì?”
Người gác cổng không nhịn được liếc nhìn Đại Bảo Bảo.
Lâm Hàn cười nói: “Đừng đụng vào nó, nói chuyện của ngươi đi.”
Tiểu hài tử buông tay Lâm Hàn.
Lâm Hàn cúi đầu, lại muốn làm gì.
Đại Bảo Bảo lại lần nữa giơ một ngón tay.
Sở Ngọc cau mày hỏi: “Con ăn được nhiều như thế sao?”
“Con —— con ăn mỗi thứ một ít, vậy là có thể ăn hết rồi.” Đại Bảo Bảo đã sớm nghĩ kỹ rồi, sẽ không để cha nương cùng ca ca có cơ hội quở trách nó lãng phí lương thực đâu.
Sở Mộc thấy nó như vậy, lại không nhịn được xoa nắn gương mặt nhỏ: “Đệ thật thông minh.”
“Thông minh hơn huynh.” Tiểu hài tử hất tay Sở Mộc: “Nương, lại làm thịt kho cho con đi.”
Lâm Hàn lắc đầu: “Làm người không thể có lòng tham không đáy.” Cố ý tạm dừng một chút: “Đợi đến bữa tối là được.”
Tiểu hài tử mặt mày hớn hở, buông mẫu thân ra: “Nương vội thì đi đi.” Lại quay sang Sở Ngọc: “Nhị ca, đệ muốn vẽ tâm thái nhuyễn.”
Mới đầu Sở Ngọc kêu nó vẽ cái gì, Đại Bảo Bảo sẽ vẽ cái đó. Sau này đụng phải món ăn nó chán ghét, nó chết sống không chịu động bút, Sở Ngọc mới hỏi vậy nó muốn vẽ cái gì, nó nói nó muốn vẽ những thứ nó thích ăn, sau đó lại đọc một loạt tên món ăn. Sở Ngọc phát hiện đều là những món chưa kịp viết nên cũng đồng ý. Kết quả lại biến thành như bây giờ —— nó vẽ cái gì, Sở Ngọc viết cái đó.
Sở Ngọc không muốn phối hợp với nó nhưng lại sợ tiểu hài tử tức giận bỏ gánh giữa đường để bản thân tự vẽ, chỉ có thể nói: “Đệ vẽ trước đi, chờ đệ vẽ xong rồi ta sẽ viết.”
“Không thể!” Đại Bảo Bảo muốn nhị ca phải đi với nó, kéo tay Sở Ngọc chạy về thư phòng phía đông.
Lâm Hàn vẫy tay với Sở Ngọc: “Chỗ ta còn có chút việc phải xử lý.”
Sở Ngọc lập tức hiểu được ý của mẫu thân ——
Sở Ngọc theo tiểu đệ đến thư phòng phía tây, Lâm Hàn mới nhỏ giọng hỏi người gác cổng: “Là ai tìm ta?” Quả thực là sợ khơi gợi lòng hiếu kỳ của Đại Bảo Bảo.
Người gác cổng cũng biết bọn họ tiểu công tử nhà bọn họ là một người nghịch ngợm, không thích ngồi yên an phận thủ thường, cũng thì thầm đáp lại: “Người của vườn Phù Dung mang tới một mớ cây non hỗn tạp, nói rõ là phu nhân cần thứ đó. Phu nhân, có phải bọn họ lầm rồi không?”
Tháng trước Sở Tu Viễn đã nói với Lâm Hàn, hoàng đế Thương Diệu đồng ý cho nàng tùy quân, thế tên của Sở Mộc.
Lâm Hàn lúc ấy chỉ lo cao hứng, sau lại vội vàng xử lý số khoai tây trong không gia của nàng, rồi lại nghĩ phải thừa dịp dựng trại khi hành quân sẽ ném cây giống vào những bụi cỏ ven sông, để khoai tây mọc khắp trời nam đất bắc.
Lâm Hàn vội vàng nói: “Không lầm, là cho ta.”
Sở Dương không nhịn được nhắc nhở: “Nhà ta không còn đất trống, bên chỗ Mộc ca cũng không có.”
Lâm Hàn gật đầu: “Ta biết.” Lại sai người gác cổng dắt gia định mang cây giống vào viện, sau đó lại cho lão Hà và gia đình đến vườn cây ăn quả.
Sở Tu Viễn tò mò, nghe được Lâm Hàn sai nô bộc đào mấy cái rãnh nông giữa các cây ăn quả, rồi trồng những cây giống kia vào trong đó: “Như vậy là được sao?”
Lâm Hàn lắc đầu: “Còn phải tu bổ lại.”
Sở Mộc tò mò không thôi: “Thẩm thẩm con biết cắt tỉa cây ăn quả sao?”
Lâm Hàn cười nói: “Cũng đâu phải là chiết cây chiết cành gì, chỉ là khiến chúng nó trong đẹp đẽ hơn mà thôi, đừng nói là ta, ngươi cũng biết mà.” Sau đó lại sai gia đinh đi lấy kéo.
Lâm Hàn nhanh chóng tỉa hết những nhánh lia chia lộn xộn dưới những tán cây.
Sở Mộc chỉ nghe thấy mấy tiếng bạch bạch bạch, rất nhiều nhánh cây nhỏ rơi xuống đất.
Nhìn cây non trụi lủi, Sở Mộc cũng thấy đau thay: “Tỉa nhiều như vậy có còn sống được không?”
Lâm Hàn: “Không nghe nói ngọc không mài không sáng, cây con không tỉa không ra trái sao?”
Sở Mộc đúng là chưa từng nghe qua: “Sao cái gì ngài cũng biết vậy.”
Lâm Hàn cười nói: “Nếu không thì sao ta làm thẩm thẩm của ngươi được.”
Sở Mộc nghẹn lời, trừng mắt nhìn Sở Tu Viễn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận