Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 250


“Con cũng có thể đánh nó, nương không trách con.” Lâm Hàn nói xong thì cùng Sở Tu Viễn ra ngoài: “Nương hãy còn có việc, chốc nữa sẽ quay lại.”
Nàng nháy mắt ra hiệu với Sở Mộc, trông chừng đấy.
Thằng bé vùng ra khỏi Sở Ngọc rồi đuổi theo, Sở Dương đứng dạy ngăn cản, nhìn chằm chằm thằng bé rồi bảo: “Nói ai ngu đần hả?”
Thằng bé sợ đến nỗi quên cả khóc, định thần lại thì méo miệng muốn khóc, Sở Dương giơ bàn tay lên, thằng bé khong khỏi lùi lại một bước: “… Không nói huynh.”
“Vậy thì chính là nói ta rồi.” Sở Ngọc bước đến một bên khác của thằng bé: “Ta có từng bảo đệ ngu si bao giờ chưa?”
Hằng ngày thằng bé nhiều việc như thế, phải nghe nương kể chuyện, phải đá xúc cúc, phải chơi cùng hổ con, nên nào có nhớ hai ca ca đã từng nói bao giờ chưa.
Thằng bé do dự giây lát: “Từng nói ta ngu đần rồi.”
Sở Ngọc sững người.
Sở Dương tiếp lời: “Nói khi nào? Sao ta không nhớ.”
Thằng bé nói thầm, ta cũng không biết mà.
“Các huynh không được đánh ta.” Thằng bé nghẹn họng nói.
Chẳng qua Sở Dương và Sở Ngọc chỉ muốn xử Đại Bảo Bảo, nên đương nhiên sẽ không đánh nó thêm nữa. Nhưng cũng không thể tha bổng nó được. Sở Dương véo cái mặt nhỏ nhắn của nó: “Đây là lần cuối cùng, còn tự dưng mắng bọn ta nữa thì hai bọn ta sẽ đánh đệ.”
Thằng bé liên tục lắc đầu: “Không đâu, không đâu.”
“Ta để cho đệ ghi nhớ đấy.” Sở Dương buông nó ra, chỉ vào thằng bé bảo.
Thằng bé không khỏi gật đầu.
Sở Mộc đi đến hỏi: “Có buồn ngủ không? Ta dẫn đệ về phòng ngủ một lúc.”
Thằng bé lập tức vươn tay ra đòi bế, sợ rằng chậm một tí xíu thôi nó sẽ lại bị hai ca ca giữ lại.
Sở Mộc vui sướng, nói thầm, sớm biết có lúc này hà tất phải lắm mồm.
“Sau này không những không được mắng ca ca mà những người khác cũng không được.” Sở Mộc bế nó lên nói.
Thằng bé gật đầu qua loa: “Ta biết rồi.”
Sở Mộc thấy nó không hề suy nghĩ là biết nó không nghe lọt. Cơ mà cũng không gấp, mới có bốn tuổi, không thiếu thời gian.
Thế nhưng thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến đêm giao thừa.
Năm nay không cần tới Lâm gia chúc Tết, nên tâm trạng của Lâm Hàn rất tốt, trước hôm giao thừa mấy ngày còn sai tôi tới mua rất nhiều gà, cá và thịt, hôm ba mươi giao thừa và hai ngày đầu năm, cả nhà ăn xong là bàn luận bữa tiếp ăn gì, đến nỗi mà đầu năm lên triều, Thương Diệu trông thấy Sở Tu Viễn và Sở Mộc cứ luôn cảm thấy hai người họ béo lên.
Sau khi hạ triều thì giữ hai người lại hỏi han cặn kẽ một phen, y không nhìn lầm, quả thực hai người họ đã béo lên, thịt ở eo Sở Tu Viễn đã lõng bõng rồi.
Theo lý mà nói Hoàng đế Thương Diệu phải nên vui mừng, đại tướng quân của y ăn ngon ngủ kỹ, nhưng y nhớ đến cấp báo vừa mới nhận được thì có gặng gượng cũng không nặn ra được một nụ cười.
Sở Tu Viễn và Thương Diệu quen biết nhau đã mười mấy năm, trong lúc đáng lẽ phải trêu đùa bọn họ thì lại không đùa, chỉ có một loại tình huống… xảy ra chuyện lớn rồi.
“Bệ hạ, xảy ra chuyện gì vậy?” Sở Tu Viễn hỏi han, không phải là bảo hắn xuất chinh đấy chứ.
Thương Diệu đưa “Sáu trăm dặm khẩn cấp” cho Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn mở ra xem rồi chuyển qua cho Sở Mộc.
Sở Mộc xem kỹ càng, hàng mày cau lại: “Lại là Hung Nô? Mới được có mấy năm? Thi thể của vương bọn chúng còn chưa lạnh, lại xâm phạm quấy nhiễu biên quan bách tính, bọn chúng toàn nghĩ như thế à.”
Sở Tu Viễn: “Mùa đông Hung Nô khó khăn gian khổ, lại muốn thoải mái hơn, không thèm trộm mà chỉ dựa vào đốt phá c.h.é.m giết, cướp bóc.”
“Bệ hạ định khi nào xuất binh?” Sở Mộc hỏi.
Sở Tu Viễn: “Đang mùa đông ở đâu xoay xở được ngựa lương thảo?”
Miệng Sở Mộc mấp máy, định nói trong khố phòng có, nhưng chuyển đi rồi thì quân đội đóng giữ quanh kinh sư sẽ không còn gì để ăn nữa.
Sở Tu Viễn: “Bệ hạ, phải đợi đến vụ thu hoạch mùa hạ. Cuối năm là lúc lương thực cạn kiệt, lúc này mà tập trung lương thảo thì rất có khả năng xảy ra tổn thất loạn lạc.”
Thương Diệu gật đầu, điểm này y cũng đã xem xét tới. Dù cho bách tính có thể chịu đựng được thì cũng sẽ có người cản trở từ trong.
“Các ngươi quay về thu dọn rồi chuyển đến quân doanh.” Thương Diệu trầm ngâm giây lát rồi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận