Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 505


Sở Tu Viễn gật đầu: “Thẩm thẩm ngươi nói đúng. Lúc trước ta cũng không biết nói gì với thẩm thẩm của ngươi, hiện giờ không phải đã tốt rồi sao. Nàng ấy không hiểu, ngươi lại không hé răng, hai ngươi định giằng co cả đời sao. Sớm quen thuộc, nàng ấy tự tại, ngươi cũng thoải mái.”
Đạo lý này Sở Mộc hiểu hết, nhưng hắn thật sự không làm được.
Sở Mộc chưa từ bỏ ý định: “Thật không được sao?”
Đại Bảo Bảo thay cha nương nói: “Đến đệ còn không được, huynh đừng có mơ nữa. Mộc ca, hôm nay huynh mà đưa lão bà tới đây, mười năm sau đại ca cùng nhị ca cũng có thể dắt thê tử về đây. Đạo lý này tới đệ còn hiểu, cha nương không thể không hiểu. Đúng không? Cha, mẫu thân.”
Lâm Hàn cười gật gật đầu.
Sở Tu Viễn mở miệng nói: “Nhị Bảo, đưa Mộc ca con về, nhớ kỹ phải nhìn thấy hắn vào nhà mới được về.”
Sở Ngọc lau tay bò dậy, nắm lấy cánh tay Sở Mộc: “Đi nào!”
Sở Mộc khổ đại cừu thâm đứng lên: “Rõ ràng ta là người đón dâu mà sao trông ta cứ như người bị gả ra ngoài vậy.”
Lâm Hàn cười nói: “Đều giống nhau!”
Sở Mộc muốn nói không giống nhau, nhưng mà hắn chưa kịp nói đã bị Sở Ngọc túm một cái muốn lảo đảo, suýt nữa thì vấp ngã ngay ngạch cửa, không thể không đi đứng đàng hoàng lại.
Lâm Hàn chờ hắn đi xa mới nhìn Sở Dương cùng Sở Bạch: “Nếu các con đã rõ thái độ của ta và cha các con, sau này hai người bọn ta sẽ mua cho các con mỗi người một tòa nhà riêng, đính hôn xong thì tự mình đến đó thu dọn, sau khi thành thân thì sang đó ở, không cần chờ ta và cha thúc giục đâu.”
Đại Bảo Bảo nghĩ nó còn tận hai mươi mốt năm, sớm chán, nên không cần suy nghĩ đã đáp ngay: “Mẫu thân yên tâm. Con sẽ không học theo Mộc ca đâu, trước khi thành thân một ngày mà vẫn ở lì bên này.”
Lâm Hàn thầm nhủ, chờ lúc con thành thân, không chừng con sẽ dọn cả tân phòng tới đây mất. Nhưng mà hiếm khi tiểu hài tử nghe lời như vậy, Lâm Hàn sờ đầu nó: “Mẫu thân tin tưởng con.”
Sở Dương muốn nói lại thôi.
Sở Tu Viễn phát hiện điểm này, mở miệng hỏi: “Đại Bảo muốn nói cái gì?”
Sở Dương: “Mẫu thân có nói với Mộc ca, ngày lễ ngày tết có thể tới đây. Vậy mấy hôm nữa là tới Đoan Ngọ rồi, Mộc ca và tẩu tử có thể sang đây dùng cơm không?”
Mấy ngày nay chỉ lo bận rộn chuyện hôn sự của Sở Mộc, Lâm Hàn đã quên mất Đoan Ngọ sắp tới rồi.
Lâm Hàn hỏi Sở Tu Viễn: “Cùng ăn chứ?”
Sở Tu Viễn khẽ gật đầu, nghĩ nghĩ, lại nói với Sở Dương : “Buổi trưa canh ba đi sang nói với tẩu tử của con đi. Đợi bọn họ qua tới thì chúng ta trực tiếp dùng cơm. Nương con không cần đau đầu nghĩ xem nên nói chuyện phiếm gì với nàng ấy, nàng ấy cũng không cần nghĩ cách ứng phó mẫu thân con, mọi người đều tự tại.”
Sở Dương gật đầu tỏ vẻ nó đã nhớ kỹ.
Đại Bảo Bảo nhịn không được nói: “Thành thân thật phiền.”
Lâm Hàn cười hỏi: “Con không muốn có một Bảo Bảo giống con sao?”
Đại Bảo Bảo dùng sức lắc đầu: “Không muốn!”
Lâm Hàn thầm nhủ, chờ con lớn lên sẽ không nói thế nữa đâu.
Nhưng mà, tiểu hài tử còn quá nhỏ. Lâm Hàn cảm thấy nói ra tiểu hài tử cũng sẽ không để trong lòng, dứt khoát gọi nha hoàn dọn bàn, bàn ghế dọn ra xong, bọn họ bắt đầu dùng bữa.
Cơm nước xong xuôi, mấy hài tử đến sương phòng phía tây ngủ trưa.
Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn không buồn ngủ nên đi ra hậu viện tản bộ hóng mát.
Cây cối ở hậu viện xanh um tươi tốt, dưới những tán lá cây đã xuất hiện những bông hoa nhỏ, trên những đóa hoa còn có ong mật.
Lâm Hàn phát hiện có một vài con ong mật vờn quanh một luống dưa, không nhịn được nói: “Nếu ta biết nuôi ong thì tốt rồi.”
Sở Tu Viễn đang nhìn chằm chằm quả dưa chuột cỡ bằng lóng tay của hắn, cân nhắc xem còn bao lâu nữa mới được ăn dưa chuột xào trứng gà, nghe vậy lập tức không nghĩ tới chuyện ăn nữa: “Nuôi ong? Nàng điên rồi sao?”
Lâm Hàn thật muốn cho hắn một ánh mắt khinh thường: “Chàng mới điên đó.”
Sở Tu Viễn: “Không điên sao lại muốn nuôi ong? Cũng không sợ ong mật chích nàng thành kẻ điên sao.” Lại trừng mắt nhìn rồi kéo tay nàng: “Đừng nhìn, về mau!”
Lâm Hàn bước ra khỏi luống dưa chuột, cười hỏi: “Không thể nuôi ong mật trong phủ sao?”
Sở Tu Viễn nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng —— vô nghĩa!
Lâm Hàn bắt lấy tay hắn, mười ngón tay đang xen vào nhau.
Sở Tu Viễn dừng lại, trên mặt toàn là sự cảnh giác: “Nàng lại muốn làm gì?”
Lâm Hàn cúi người bước qua.
Sở Tu Viễn cuống quýt dùng tay còn lại che chở cho nàng, nhỏ giọng nói: “Phu nhân, nàng là nữ nhân.”
Lâm Hàn cố ý hỏi: “Nữ nhân thì sao?”
Sở Tu Viễn nghẹn họng, rít ra hai chữ từ kẽ răng: “Rụt rè!”
Lâm Hàn vui vẻ: “Ta lột sạch xiêm y của ta hay là cởi hết y phục của chàng hả?”
Sở Tu Viễn cả kinh trừng lớn mắt: “Nàng còn muốn —— nghĩ cũng đừng nghĩ! Về phòng với ta.”
Sức lực Lâm Hàn không bằng Sở Tu Viễn, nhưng Sở Tu Viễn muốn dựa vào năng lực của hắn lôi nàng về phòng thì thật sự có chút khó khăn: “Ta còn chưa nói xong đâu.”
Sở Tu Viễn muốn nói hắn không muốn nghe. Đột nhiên cảm giác bên hông xuất hiện một bàn tay, sau đó lại đảo quanh đai lưng của hắn, tức khắc không dám cử động: “Phu nhân, vi phu sai rồi.”
Lâm Hàn cười cười: “Có thể nuôi ong mật tại nhà nha. Chẳng những là ong mật mà tới cả hưu hay thỏ hoang đều được. Ong mật hút mật hoa, thỏ hoang ăn cỏ, lại sinh sản nhiều. Một nhà nuôi mấy con thỏ, dưỡng mấy tổ ong là mỗi năm đều kiếm được không ít bạc, để lại tự mình ăn cũng tiết kiệm được bạc mua lương thực đó.”
Sở Tu Viễn thử thăm dò hỏi: “Cho nên?”
Lâm Hàn: “Còn cần phải hỏi à?”
Sở Tu Viễn: “Phu nhân thông tuệ vô song, nàng không nói rõ, sao vi phu có thể đoán được trong lòng nàng đang nghĩ gì.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận